Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1705




CHƯƠNG 1705

Giang Vân Khê nhìn màn hình điện thoại, cả khuôn mặt đều đỏ lên: “Tôi, tôi không biết những lời của tôi bị phát tán trên mạng.”

Cô ta thực sự không biết.

Đồng thời, cô ta cũng vội vàng lấy điện thoại ra, tra thử xem tin đồn hơn năm trăm lượt tương tác có thể bị giam hay không.

Nhưng mà tra xong, khi nhìn thấy kết quả phía trên, cả người Giang Vân Khê cứng đờ, trái tim cô ta giống như rơi vào hầm băng.

Không ngờ… lại thật sự có thể!

Tin đồn hơn năm trăm lượt thích thật sự sẽ bị giam …

Không, cô ta không muốn bị giam.

Cô ta không thể bị giam được.

Nếu bị giam rồi, vậy chẳng phải Hạo Tuấn sẽ càng ghét cô ta sao?

Nghĩ tới đây, cơ thể Giang Vân Khê run rẩy không thôi, hai mắt đỏ bừng nhìn Tống Vy: “Mợ Đường, cầu xin cô, cầu xin ngài tha thứ cho tôi được không, tôi… tôi không muốn bị giam, tôi thực sự không muốn bị giam.”

Tại giây phút này, cuối cùng Giang Vân Khê cũng không còn sự kiêu ngạo nữa, cô ta sợ hãi khóc lên.

Dù sao không ai muốn bị giam cả, việc này sẽ bị kết án đưa vào lý lịch.

Tống Vy lạnh lùng nhìn Giang Vân Khê, cô không bị nước mắt và dáng vẻ đáng thương của cô ta đả động, lạnh lùng nói: “Thật ra ngay từ đầu tôi đã cho cô cơ hội. Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô bồi thường cho tôi là được, tôi cũng định buông tha cho cô, dù sao tôi không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, nhưng ai biết cô không thèm nhận lấy cơ hội tôi cho cô, từ chối việc bồi thường cho tôi, vậy ngại quá, cô cứ ở lại để bị giam giữ đi.”

Nói xong, Tống Vy đứng lên muốn rời đi.

“Mợ Đường!” Giang Vân Khê thấy cô muốn đi thì vội vàng đi lên, muốn giữ chặt cô lại.

Có điều chưa để cô ta đụng tới Tống Vy, thì đám vệ sĩ Tiểu Tứ đã trực tiếp ngăn cản cô ta, không để cô ta chạm vào được Tống Vy.

Tống Vy lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô Giang, thật ra tôi cảm thấy cô đến trại tạm giam một thời gian cũng tốt, học thêm kiến thức pháp luật, miễn cho sau này lại tái phạm, cô tự chăm sóc mình đi.”

Dứt lời, cô đi thẳng về phía cửa phòng nghỉ.

Hai vệ sĩ đi theo phía sau.

Hai vệ sĩ khác không đi theo mà mỗi người giữ chặt lấy Giang Vân Khê, chuẩn bị trong chốc lát đưa đến đồn cảnh sát.

Giang Vân Khê đương nhiên không muốn bị đưa đến đồn cảnh sát, càng không muốn bị giam giữ.

Cho nên lúc bị hai vệ sĩ bắt lấy, cô ta gào lên: “Buông tôi ra, các người buông tôi ra!”

Nhưng mà hai vệ sĩ sao có thể nghe lời cô ta chứ, chẳng những không buông ngược lại càng giữ chặt lấy cô ta.

“Im lặng đi.” Một trong hai vệ sĩ trực tiếp cảnh cáo.