Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1684




CHƯƠNG 1684

“Em nghĩ vậy là đúng.” Đường Hạo Tuấn nhẹ nhõm gật đầu, sau đó hỏi: “Đúng rồi, khi nào em mới về? Con trai và con gái em rất nhớ em.”

“Ồ?” Tống Vy cười tinh nghịch: “Chỉ có Hải Dương và Dĩnh Nhi nhớ em à, anh có nhớ em không?”

“Đương nhiên là nhớ.” Đường Hạo Tuấn nâng cằm.

Tống Vy cười rạng rỡ: “Em còn tưởng rằng anh sẽ nói không, được rồi, ngày mai em sẽ về.”

“Ừm, ngày mai anh sẽ ra sân bay đón em.” Đường Hạo Tuấn nghe tin ngày mai cô sẽ về, khoé miệng nhếch lên, rõ là rất vui vẻ.

Tống Vy gật đầu: “Được rồi, ngày mai trước khi lên máy bay em sẽ gọi cho anh. Em cúp máy đây, tạm biệt.”

Đặt điện thoại xuống, cô nhìn Tô Cẩm Thành ở đối diện: “Tôi xin lỗi vì đã nghi ngờ thân phận của anh, anh Tô, tôi đã hỏi chồng tôi rồi, anh đúng là tổng giám đốc tập đoàn Tô Thị.”

“Không sao đâu, Mợ Đường, hiểu lầm đã được giải quyết, nhưng bây giờ cô đã tin tôi không có mục đích gì với Giang Hạ chưa?” Tô Cẩm Thành giao mười ngón tay đặt dưới cằm, mỉm cười nhìn cô.

Tống Vy lắc đầu: “Không, tôi vẫn không tin, nhưng tôi sẽ cố gắng tin tưởng, tin tưởng anh thật sự thích Giang Hạ, muốn theo đuổi Giang Hạ, mà không phải có mục đích gì đó với Giang Hạ, cho nên tôi hi vọng cuối cùng anh Tô đừng để tôi thất vọng, cũng đừng để Giang Hạ phải tổn thương, những tổn thương cô ấy phải chịu đã đủ rồi.”

Nghe cô nói như vậy, nụ cười trên mặt Tô Cẩm Thành lập tức vụt tắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Cô đừng lo lắng, Mợ Đường, tôi sẽ.”

“Vậy thì tốt.” Tống Vy nhếch khoé môi: “Chỉ cần anh thật sự yêu Giang Hạ, cho dù thật sự có mục đích, tôi cũng có thể nhắm một mắt, mở một mắt, nhưng nếu anh không yêu Giang Hạ, lợi dụng tình cảm của Giang Hạ để làm việc khác, tôi biết được thì sẽ không bao giờ tha cho anh.”

Cô nheo mắt phượng nhìn anh cảnh cáo.

Tô Cẩm Thành cười gật đầu: “Được, vậy xin Mợ Đường giám sát tôi.”

Tống Vy hừ một tiếng: “Anh yên tâm, tôi sẽ giám sát anh, vì vậy tốt hơn hết anh không nên để tôi phát hiện ra bất kỳ chuyện gì khác thường.”

“Tất nhiên.” Tô Cẩm Thành híp mắt cười đáp.

Giang Hạ thay quần áo đi ra khỏi phòng, nhìn bầu không khí kỳ lạ giữa Tống Vy và Tô Cẩm Thành, có chút khó hiểu hỏi: “Vy Vy, anh Cẩm Thành, hai người đang nói gì vậy, đương nhiên cái gì?”

“Không có chuyện gì, anh Tô đang cùng mình nói chuyện công việc.” Tống Vy uống nước, cười đáp.

Tô Cẩm Thành gật đầu, biểu thị quả thực là như vậy.

Giang Hạ hiển nhiên không tin, nhìn cô rồi nhìn Tô Cẩm Thành: “Hai người đang nói chuyện công việc, một người là nhà thiết kế, một người là tổng giám đốc của một công ty công nghiệp nhẹ, hoàn toàn không cùng một chuyệên môn, thế thì bàn chuyện công việc kiểu gì?”

“Ai nói chúng mình không thể nói chuyện? Công ty công nghiệp nhẹ của anh Tô có thể giúp công ty chúng mình sản xuất máy móc và thiết bị mới. Chúng mình đang nói đến chuyện đó.” Tống Vy cụp mi, che đi vẻ chột dạ trong ánh mắt của mình.

Tô Cẩm Thành đáp lại bằng một nụ cười: “Đúng thế Giang Hạ.”