Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1633




CHƯƠNG 1633

Không ngờ Mạnh Ngọc lại là một người si tình như thế.

Cô luôn biết Mạnh Ngọc là một người giàu tình cảm nhưng lại không hề biết rằng anh ta còn si tình hơn cô tưởng nhiều.

Khi đó cô đã nghe Mạnh Ngọc nói với Lâm Giai Nhi rằng sau này anh ta sẽ không yêu Lâm Giai Nhi nữa, sau này sẽ không gặp Lâm Giai Nhi nữa nên cô tưởng cuối cùng Mạnh Ngọc cũng nghĩ thông rồi.

Dù gì khi Mạnh Ngọc thả Lâm Giai Nhi ra, cô đã cảm thấy Mạnh Ngọc đúng là người điên vì yêu rồi vậy nên sau khi nghe Mạnh Ngọc nói rằng sẽ không yêu Lâm Giai Nhi nữa, cô mới tưởng rằng cuối cùng Mạnh Ngọc cũng thoát khỏi con lốc tình yêu rồi nên mới tán thưởng Mạnh Ngọc.

Nhưng hiện giờ, hành động của Mạnh Ngọc khiến cô phải thay đổi lại cách nhìn về anh ta.

Không phải cô chưa từng gặp người điên vì yêu nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp một người si tình như thế, lại còn là nam. Đúng là khó tin mà.

Nhưng chuyện này cũng chứng tỏ Mạnh Ngọc yêu Lâm Giai Nhi thật lòng.

Nhưng Lâm Giai Nhi lại không biết quý trọng.

“Ba ơi, mẹ đâu rồi?” Lúc này, Tống Hải Dương mới nhớ ra không nhìn thấy Tống Vy, cậu không ngừng quay đầu nhìn về phía sau Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn đứng dậy: “Mẹ đang rửa mặt.”

Nói xong, anh dắt tay hai đứa trẻ vào phòng.

May mà đêm qua cả anh và Tống Vy đều quá mệt, lại còn buồn ngủ nên không có chuyện gì xảy ra, nếu không anh đã không dám dẫn bọn trẻ vào trong.

Tống Vy đang ở trong phòng tắm vệ sinh cá nhân. Vừa đánh răng xong, cô liền nhìn thấy hai đứa nhóc đáng yêu đang đứng trước cửa phòng tắm, cười ngọt ngào nhìn cô.

Tống Vy bước đến, giả vờ ngạc nhiên: “Ôi, hai nhóc đáng yêu nhà ai thế này, sao lại tới nhà tôi?”

Tống Dĩnh Nhi cười khúc khích: “Là con nhà ba và mẹ.”

“Ồ? Vậy ba mẹ con là ai, tên gì thế?” Tống Vy gãi nhẹ mũi bé rồi hỏi.

Tống Dĩnh Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, bé nghĩ một lúc rồi nói: “Mẹ con tên là Tống Vy, ba con tên là Đường….Đường…..”

Đường gì nhỉ, bé không biết, nghĩ thế nào cũng không ra. Bé chu môi, hai mắt ầng ầng nước, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.

“Con xin lỗi, Dĩnh Nhi quên mất tên của ba rồi.”

“Ngốc.” Tống Hải Dương thở dài rồi tỏ vẻ người lớn nói: “Dĩnh Nhi nhớ rõ nha, ba tên là Đường Hạo Tuấn.”

“Đường Hạo Tuấn?” Tống Dĩnh Nhi nghiêng đầu lặp lại.

Tống Hải Dương khẽ ừm ừm: “Đúng vậy.”

Tống Hải Dương đọc lại tên của Đường Hạo Tuấn hai lần rồi vui vẻ nói: “Mẹ ơi, Dĩnh Nhi biết tên của ba là gì rồi, ba tên là Đường Hạo Tuấn.”

“Ngoan quá, Dĩnh Nhi giỏi lắm!” Tống Vy cười cười khẽ xoa đầu cô bé.

Bé sờ đầu hỏi cô: “Mẹ ơi, lúc nãy Dĩnh Nhi không trả lời được tên của ba là gì, vậy Dĩnh Nhi có phải là đứa trẻ hư không?”

“Sao con lại nói thế?” Tống Vy ngạc nhiên hỏi.

Rõ ràng cô không ngờ được bé lại hỏi như thế.