Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1623




CHƯƠNG 1623

“Đúng là đáng sợ, người như ông cụ Cố này, ở trong giới không ít gặp.” Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy cảm khái: “Bà Lâm có một ông ngoại như vậy, thật là đáng buồn.”

“Yên tâm, chúng ta sẽ không là ông bà ngoại như vậy.” Đường Hạo Tuấn nắm tay của Tống Vy, dịu dàng nói.

Tống Vy dở khóc dở cười: “Ông bà ngoại? Dĩnh Nhi giờ mới bao nhiêu tuổi, còn sớm lắm đó.”

“Nói cũng đúng.” Đường Hạo Tuấn mỉm cười.

Tống Vy sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, người của nhà họ Cố, về sau sẽ có kết cục gì?”

Trình Hiệp trả lời: “Ông cụ Cố tuổi tác đã cao, chắc kết cục sẽ không quá thảm, nhiều nhất chỉ là bị phía trên đưa vào viện dưỡng lão, dù sao khi ông cụ Cố còn trẻ, cũng coi như là một vị quan tốt, về sau thời gian ở trên quan trường càng lâu mới dần dần trở nên hám lợi, phía trên sẽ nể tình công lao trước kia của ông cụ Cố, khoan hồng đối với ông ta.”

“Vậy những người khác thì sao?” Tống Vy tò mò.

“Những người khác, nhà họ Trương tra được các con trai của ông cụ Cố tham ô hối lộ khá nghiêm trọng, cho nên sợ rằng sẽ ngồi tù rất lâu.”

“Như vậy thì tốt, làm sai thì nên trả giá.” Đường Hạo Tuấn nhếch môi lạnh nhạt nói.

Sau đó, anh đứng dậy nói: “Được rồi, nói chuyện Lâm Giai Nhi tự sát cho Mạnh Ngọc đi.”

“Được.”

Đường Hạo Tuấn cúp máy, nhìn sang Tống Vy: “Đi thôi, đi xuống trước.”

“Ừ.” Tống Vy gật đầu.

Hai vợ chồng nắm tay nhau rời khỏi phòng sách, đi xuống tầng.

Rất nhanh, hai người đi tới phòng ăn.

Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi nhìn thấy hai người, lập tức bỏ thìa trong tay xuống trèo xuống ghế, chạy về phía hai người: “Ba, mẹ.”

Đường Hạo Tuấn và Tống Vy mỗi người đón một đứa trẻ.

“Chậm thôi.” Đường Hạo Tuấn cúi người bế Tống Dĩnh Nhi lên, để Tống Dĩnh Nhi ngồi ở trên cánh tay của anh: “Bị đập vào đâu thì phải làm sao?”

Tống Dĩnh Nhi ôm cổ của anh, vui vẻ cười nói: “Sẽ không đâu, ba sẽ đón được Dĩnh Nhi, có đúng không ba?”

Trong mắt Đường Hạo Tuấn toát ra sự dịu dàng: “Phải, ba không những sẽ đón được Dĩnh Nhi, còn sẽ mãi mãi bảo vệ Dĩnh Nhi.”

Bởi vì, đây là con gái của anh.

“Vậy con thì sao, ba, con thì sao?” Tống Hải Dương được Tống Vy nắm tay, ngẩng đầu nhìn Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn cúi đầu mỉm cười: “Con cũng như vậy, ba cũng sẽ mãi mãi bảo vệ con.”

Còn cả An An nữa.

Con trai con gái của anh, là bảo bối quý giá nhất trên thế gian này của anh trừ Tống Vy ra.

Cho nên, anh sẽ cược tất cả, liều tất cả để bảo vệ chúng, yêu chúng.