Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1557




CHƯƠNG 1557

Gò má Tống Vy hơi ửng đỏ, cô cười xấu hổ: “Không sao, chỉ là bên dưới hơi không thoải mái.”

Tối qua quá mãnh liệt, không biết tiết chế nên giờ bị thương.

Đường Hạo Tuấn nghe thấy lời này, lật chăn lên, kiểm tra tình hình của cô.

Tống Vy vội vàng giữ lấy tay của anh: “Được rồi Hạo Tuấn, đừng nhìn, không sao đâu, một lát nữa quen rồi là được.”

Mặc dù trên người cô từ đầu xuống dưới anh đều đã nhìn thấy nhưng cô vẫn chưa vệ sinh gì, cũng không muốn để anh nhìn thấy, như vậy thật khó xử.

Đương nhiên, nếu là lúc cô không biết, anh nhìn thấy thì đương nhiên không có chuyện gì, nhưng hiện giờ cô biết, cô sẽ không làm như vậy.

Đường Hạo Tuấn thấy cô xấu hổ như vậy, cũng không ép buộc, chỉ khẽ cười rồi nói: “Anh đi xả nước cho em tắm, như thế sẽ thoải mái hơn.”

“Ừm.” Tống Vy gật đầu.

Đường Hạo Tuấn đi vào phòng tắm.

Chỉ một lát sau, Tống Vy đã nghe thấy tiếng nước chảy rào rào.

Cô cũng không ngồi không, vén chăn đi xuống giường.

Chân cô vừa chạm đất, chạm tới nơi đó, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ra đất.

Cũng may cô kịp bám vào cạnh giường, ổn định lại người thì không xảy ra chuyện gì xấu hổ.

Tống Vy nhặt quần áo từ dưới đất lên, mặc tạm lên người rồi đi vào phòng tắm.

Đến cửa phòng tắm, Đường Hạo Tuấn nghe thấy âm thanh phía sau, quay đầu lại nhìn: “Vừa hay nước đã được rồi, anh đã bỏ một ít tinh dầu, có thể giảm bớt mệt mỏi.”

“Vâng, cảm ơn chồng, anh đi ra ngoài trước đi.” Tống Vy đi vào rồi nói.

Đường Hạo Tuấn ừm một tiếng rồi đi ra ngoài.

Tống Vy tắm gần nửa tiếng, đến khi nước sắp nguội, cô lười không muốn thêm nước nóng thì mới lấy chiếc khăn tắm bên cạnh quấn quanh người, đi ra khỏi phòng tắm.

Nhìn thấy người đàn ông trong phòng, Tống Vy hơi sững sờ: “Hạo Tuấn, anh không đi xuống sao?”

“Đợi em, em đi lại không tiện lắm, lúc xuống cầu thang dễ bị ngã, anh dắt em xuống lầu, mau thay quần áo đi, em không đói sao?” Đường Hạo Tuấn nhặt đống quần áo tối qua bị xé nát ở dưới đất vứt vào thùng rác.

Tống Vy xoa bụng: “Đúng là hơi đói, chờ em, nhanh thôi.”

Cô đi vào phòng quần áo.

Hai phút sau, cô tùy tiện mặc một bộ quần áo thể thao bước ra ngoài, một bộ đồ thể thao kín vừa hay có thể che hết những dấu vết trên người cô, ngoài ra bộ này cũng khá rộng rãi, thoải mái.

Đường Hạo Tuấn thấy cô đã mặc quần áo xong xuôi, ôm eo cô bế lên đi về phía cửa.

Tống Vy ngơ ngác: “Hạo Tuấn, anh ôm em làm gì, mau để em xuống đi, em có thể tự đi được.”

Đường Hạo Tuấn không làm theo lời cô mà nói: “Anh biết, nhưng em đi chậm quá mà anh cũng muốn bế em.”

Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, thâm trầm.