Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1554




CHƯƠNG 1554

Hơn nữa cô đã ôm được anh, mùi hương bạc hà quen thuộc trên người anh, hơi ấm quen thuộc này làm cô biết anh thật sự đã tìm thấy cô rồi.

Giây phút này Tống Vy buông bỏ hoàn toàn sự cảnh giác và phòng bị, òa lên bật khóc nức nở, còn to hơn lần trước khi cô liên lạc được với Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn biết trong khoảng thời gian này cô đã phải chịu nhiều sợ hãi, một mình cô bị bắt trên hòn đảo này, lại còn phải đối mặt với sự quấy rối liên tục của Đường Hạo Tuấn và sự rình rập của Lâm Giai Nhi. Để tự bảo vệ mình, cô đã phải hi sinh rất nhiều.

Rõ ràng cô là một cô gái yếu ớt, sức trói gà không chặt vậy mà đã phải mạnh mẽ để cầm bình hoa và dao lên làm vũ khí.

Tin rằng sau khi trải qua chuyện này, tính cách của cô sẽ còn mạnh mẽ hơn trước.

Đường Hạo Tuấn ôm nhẹ Tống Vy, vỗ lưng cho cô, lặng lẽ an ủi những cảm xúc trong lòng cô.

Thỉnh thoảng anh còn cúi đầu hôn trán và tóc cô.

Dần dần, tâm trạng của Tống Vy cũng bình tĩnh trở lại, tiếng khóc cũng từ từ dừng hẳn.

Cô ngẩng đầu lên, lau mắt, cười xấu hổ: “Hạo Tuấn, xin lỗi anh, có phải em khóc rất xấu không?”

“Không hề, đối với anh lúc nào em cũng rất đẹp.” Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt là sự đau lòng và tự trách không thể che giấu được: “Em gầy đi rồi.”

Mặc dù ở đây cô không phải chịu khổ gì nhưng thật sự là cô đã gầy đi.

Áp lực tâm lý cộng thêm tâm trạng không vui, cho dù có được ăn ngon đến đâu đi chăng nữa thì cũng sẽ gầy đi.

“Xin lỗi em, là anh không để ý đến em, nếu lúc đầu anh đi cùng em thì có lẽ em đã không bị Đường Hạo Minh bắt đi.” Đường Hạo Tuấn áy náy nói.

Tống Vy lắc đầu: “Không, không phải là lỗi của anh, em là một người trưởng thành, cho dù anh là chồng của em thì anh cũng không có trách nhiệm phải để ý tới em cả ngày. Việc em bị bắt ngoài sự thâm độc, gian xảo của Đường Hạo Minh ra thì một phần cũng là do em không cẩn thận. Chuyện này không liên quan tới anh, anh không hề sai chút nào, người sai là em, là em đã khiến anh lo lắng, xin lỗi anh chồng.”

Cô nắm lấy cánh tay anh xin lỗi.

Đường Hạo Tuấn nâng cằm của cô lên, lau đi giọt nước mắt cuối cùng còn đọng ở khóe mắt cô rồi hôn vào mắt cô.

Tống Vy thuận thế nhắm mắt lại.

Một giây sau, môi của Đường Hạo Tuấn rời khỏi mắt cô, anh nhìn xuống môi cô rồi cúi đầu hôn xuống.

Tống Vy ngẩn người ra một lát rồi mới phản ứng lại được, cô ôm cổ người đàn ông, đáp lại nụ hôn của anh.

Người đàn ông cảm nhận được sự hồi đáp của cô, nụ hôn càng trở nên nồng cháy hơn.

Tống Vy cũng không chịu thua, cũng mạnh mẽ đáp lại anh như vậy.

Nụ hôn của Đường Hạo Tuấn mang theo nỗi nhớ nhung đậm sâu, niềm vui mừng khi mất rồi còn có lại được. Nụ hôn của Tống Vy chẳng lẽ không phải cũng như vậy sao?

Bọn họ đều muốn có được nhau, muốn đối phương hòa vào cơ thể mình.

Hình như chỉ có như vậy thì mới có thể chứng minh được bọn họ đã thật sự quay lại bên nhau.

Cạch, cánh cửa phòng đóng lại.