Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1527




CHƯƠNG 1527

Nhưng Lâm Giai Nhi không nhìn thấy, cho nên không tìm thấy điện thoại, mới bắt đầu lật tung chăn giường tìm kiếm, vứt hết đồ đạc trên giường xuống đất, nhưng dù vậy, vẫn không tìm thấy điện thoại.

Hết cách, Lâm Giai Nhi chỉ có thể gào to muốn ra ngoài, kêu người giúp việc lên, để người giúp việc liên lạc Đường Hạo Minh.

Tóm lại, điện thoại Lâm Giai Nhi hiện tại ở dưới giường, Lâm Giai Nhi lại không nhìn thấy, vậy có phải cô có thể lặng lẽ vào phòng cô ta, trộm điện thoại đi không?

Nghĩ vậy, tim Tống Vy đập càng nhanh, thình thịch thình thịch như đang gõ trống, khiến trong lòng vừa hoảng loạn vừa căng thẳng.

Tuy nhiên có khả năng sẽ bị phát hiện, nhưng hiện tại đây là cơ hội duy nhất cô có thể lấy được điện thoại.

Bất kể thế nào, cô muốn thử!

Hít thở sâu, Tống Vy siết chặt bàn tay, rõ ràng đã quyết định gì đó, cởi giày, tay chân nhẹ nhàng đi đến phòng Lâm Giai Nhi.

Đi tới cửa, cô không vội vào, mà quan sát vài giây.

Bên trong, Lâm Giai Nhi đã không còn ngồi trên đất nữa, đang duỗi hai tay, mò mẫm đi về một hướng.

Tống Vy nhìn sang, là nhà vệ sinh.

Mắt Tống Vy sáng lên.

Lâm Giai Nhi đến nhà vệ sinh, chuyện này đối với cô mà nói thực sự là một chuyện cực mừng.

Nhìn Lâm Giai Nhi lần mò đi tới cửa nhà vệ sinh, Tống Vy không do dự nữa, nhắm mắt, sau khi cổ vũ bản thân, rón rén vào phòng Lâm Giai Nhi, đi về phía giường.

Vừa đi, cô vừa quan sát Lâm Giai Nhi, muốn nhìn xem cô ta có phải giả bộ mù không.

Nhưng Lâm Giai Nhi lại đi thẳng vào nhà vệ sinh, Tống Vy khẽ thở ra một hơi, khẽ tăng nhanh bước chân.

Còn may phòng của Lâm Giai Nhi cũng lót thảm, Tống Vy thả nhẹ bước chân, không lo lắng mình đi đường sẽ phát ra tiếng, thu hút sự chú ý của Lâm Giai Nhi.

Cô nhanh chóng đi tới bên giường, quỳ xuống, duỗi tay thò vào trong gầm giường, lấy điện thoại ở không xa.

Giây phút điện thoại tới tay, Tống Vy xém chút kích động khóc mất, thân thể hưng phấn đến run rẩy.

Quá tốt rồi, quá tốt rồi!

Cô cuối cùng lấy được điện thoại rồi!

Cô có thể liên lạc với thế giới bên ngoài rồi, có thể liên lạc với Hạo Tuấn, nói với anh, cô ở đây rồi.

Mặc dù Tống Vy vui mừng, nhưng cô không bị vui mừng làm mụ đầu.

Vì cô biết, bây giờ không phải lúc hưng phấn, rời khỏi nơi này mới là quan trọng nhất, lỡ lát nữa Lâm Giai Nhi ra ngoài, người giúp việc quay lại, thì sẽ không đi được.

Nghĩ vậy, Tống Vy đặt điện thoại vào túi áo, tiếp tục nhẹ nhàng đi về cửa.

Giây phút bước ra khỏi cửa phòng, cô mới hoàn toàn thở phào một hơi, cười như vừa thoát khỏi tai kiếp.

Chỉ cần ra khỏi phòng, nghĩ là không sao nữa.

Sau đó, Tống Vy lại vội vàng mang giày của mình vào, quay về đứng ở chỗ cô và người giúp việc tách ra lúc đầu, hít thở sâu, ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, mặt mỉm cười.