Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1514




CHƯƠNG 1514

Nên cô không muốn giết người, nhưng nếu như Đường Hạo Minh thật sự muốn làm như vậy, vì để bảo vệ mình, cô nhất định phải ép mình ra tay.

Đang nghĩ, Đường Hạo Minh đã đi đến trước mặt cô.

Mà Tống Vy cũng không có cách nào lùi về sau được nữa, bởi vì phía sau chính là bức tường lạnh lẽo.

Đường Hạo Minh chống một tay lên tường, đem Tống Vy kẹp giữa mình mà bức tường, cúi đầu nhìn cô: “Bé con, bây giờ tôi đã ở trước mặt em, em có dám ra tay không?”

Tay Tống Vy run rẩy, sắp không giữ được con dao nữa, cũng không nói gì.

Đường Hạo Minh thấy vậy, đưa tay ra muốn lấy con dao của cô đi.

Nhưng Tống Vy lại cho rằng, anh ta muốn ra tay với mình, nóng lòng hét lên một tiếng, chém con dao về phía trước.

Đường Hạo Minh thấy vậy, đồng tử co rút lại, đột nhiên vội vàng né sang bên cạnh.

Mặc dù anh ta kịp thời né được, nhưng vẫn bị thương.

Cánh tay của anh ta bị lưỡi dao chém vào, tay áo bị chém rách, máu tươi từ bên trong chảy ra, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, khiến chiếc thảm đỏ một mảng lớn.

Đường Hạo Minh cả người sững sờ, cúi đầu nhìn cánh tay của mình.

Lúc nãy anh ta còn chắc chắn cô không dám ra tay, nhưng bây giờ, anh ta lại phát hiện mình đã bị vả mặt.

Cô thật sự ra tay.

Đừng nói Đường Hạo Minh, ngay cả bản thân Tống Vy cũng không dám tin, mình lại làm người khác bị thương.

Nhưng nhìn thấy mình chỉ làm bị thương cánh tay của Đường Hạo Minh, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn còn may, cô không thật sự giết người.

Mặc dù cô thật sự rất muốn gi3t chết Đường Hạo Minh, nhưng thật sự bảo cô giết người, cô vẫn không làm được.

Đương nhiên, nếu như dưới tình huống đầu óc nóng lên, mất đi lí trí, có lẽ cô cũng có thể làm được, nhưng dưới tình huống vẫn còn lý trí cô không làm được.

Cho dù làm trong lúc mất đi lý trí, nhưng sau khi khôi phục lại lý trí, chắc chắn cô cũng không chấp nhận được việc mình đã giết người.

Đột nhiên, căn phòng trở nên yên tĩnh.

Tống Vy nghe thấy hơi thở của mình rõ ràng rất nhanh và hỗn loạn, dưới chân theo bản năng loạng choạng hai bước, sau đó hai chân mềm nhũn, ngồi liệt trên mặt đất.

“Tôi…tôi không cố ý, ai bảo anh chạm vào tôi.” Tống Vy nhìn Đường Hạo Minh, sắc mặt tái nhợt nói.

Đường Hạo Minh che cánh tay vẫn còn đang chảy máu của mình, cùng nhìn cô, không nói gì, nhưng ánh mắt u ám, nhìn vào khiến người khác vô cùng sợ hãi.

Tống Vy cầm dao, đưa vào cổ mình: “Tôi biết, tôi đã làm anh bị thương hai lần, chắc chắn anh muốn xé xác tôi, nhưng đó là anh tự mình tìm đến, tôi đã nói anh đừng đi qua, đừng chạm vào tôi, là tự anh không nghe, nên anh cũng đừng trách tôi đã làm như vậy với anh, tôi thừa nhận, tôi quả thật không thể giết anh, bởi vì tôi không thể chấp nhận việc mình giết người, nhưng giết chính bản thân mình, tôi vẫn có thể làm được.”

Nói đến đây, con dao trong tay cô lại dùng lực cứa vào da.