“Mạnh Ngọc nói, cậu ấy cũng ở nhà hàng kia.
” Đường Hạo Tuấn trả lời.
Tống Vy hiểu ra: “Thì ra là thế.
”
“Có bắt được hung thủ không?” Đường Hạo Tuấn thả Tống Dĩnh Nhi xuống, lại hỏi.
“Không có, nhưng bác cảm thấy hung thủ này chỉ là một kẻ nhận tiền làm việc thôi, hung thủ thật sự vẫn còn lẩn trốn trong bóng tối.
” Lưu Mộng than thở.
Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn không chớp mắt.
Lưu Mộng nhìn thấy thì hơi khó hiểu: “Vy Vy, con nhìn Hạo Tuấn như vậy làm gì?”
Tống Vy chớp mắt một cái: “Không có gì.
”
Cô dời mắt đi.
Đường Hạo Tuấn thấy ánh mắt của cô không đúng, ánh mắt anh trở nên u ám, nhưng cũng không hỏi cô đang nghĩ gì, cất lời đề nghị: “Bác gái, muộn lắm rồi, cháu đưa mọi người về trước.
”
“Được.
” Lưu Mộng gật đầu: “Vậy thì cảm ơn Hạo Tuấn nhé.
”
“Bác gái, vậy cháu không đi với mọi người nữa.
” Kiều Phàm cười nói.
Lưu Mộng đang muốn hỏi anh ta tại sao, anh ta lại nói: “Sáng mai còn một ca phẫu thuật, cháu muốn về sớm để nghỉ ngơi”.
“Vậy được, cháu đi đường cẩn thận.
” Lưu Mộng gật đầu đồng ý.
Tống Vy và hai đứa bé cũng vẫy tay tạm biệt anh ta.
Chỉ có Đường Hạo Tuấn đứng im coi như không thấy anh ta.
Két!
Đường Hạo Tuấn chợt đạp chân phanh, dừng xe lại.
Mấy người trong xe cũng không thể khống chế nghiêng về phía trước một chút, cuối cùng lại bị dây an toàn kéo về.
Nhưng hai đứa bé lại bị đánh thức.
“Mẹ, sao vậy?” Tống Dĩnh Nhi dụi mắt, mơ màng hỏi.
Tống Hải Dương ngồi dậy nhìn xung quanh: “Xảy ra chuyện gì à?”