Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1488




CHƯƠNG 1488

Nhưng mà người giúp việc lắc đầu: “Không phải, bởi vì trên đảo chỉ có một mình tôi, ông chủ cô chủ cũng lâu lâu mới đến, cho nên chiếc thuyền đưa rau cải đến không có thời gian cố định, đều là ông chủ kêu người đưa rau đến, người đó mới đến đây.”

Nghe đến đây, trái tim vốn đang kích động của Tống Vy, lập tức bị dội gáo nước lạnh.

Thì ra là do ông chủ sắp xếp.

Nếu đã như vậy, cô không thể nắm được thông tin của chiếc thuyền, không thể vạch ra đường đi chạy trốn.

Nhất thời, Tống Vy trở nên buồn bã.

Người giúp việc thấy vậy, cũng không làm phiền nữa, lặng lẽ lui ra.

Sau khi người giúp việc rời đi, Tống Vy xoa xoa huyệt thái dương đứng dậy, bắt đầu đi đi lại lại trong phòng khách, xem thử có những thứ như điện thoại không.

Lúc trước, khi xuống lầu, cô luôn trong tầm nhìn của người giúp việc, cho nên cô cũng không dám quang minh chính đại đi tìm, bây giờ người giúp việc đi rồi, với cô mà nói đây là chuyện tốt.

Nhưng mà trong phòng khách, đừng nói là điện thoại, đến cả ti vi Tống Vy cũng không thấy.

Chỉ là không biết ông chủ đó cố tình không gắn ti vi, hay là không nghĩ đến việc gắn.

Tống Vy lắc đầu, nhìn lên lầu trên.

Cô suy nghĩ một hồi, chuẩn bị bước lên lầu xem, xem thử có điện thoại hay gì không.

Nghĩ bụng, Tống Vy nhìn xung quanh, xác định không có người giúp việc ở đây, xách váy lên lầu.

Cô lên lầu một trước, do dự một hồi, giơ tay về phía cửa phòng có treo đồ bên trên.

Khi giơ tay về đó, bàn tay Tống Vy run rẩy không ngừng, bởi vì đây là lần đầu cô giống như ăn trộm, chưa được cho phép, đã tự tiện đi vào phòng người khác, hơn nữa còn lén la lén lút, đi vào phòng người khác có mục đích.

Cho nên trong lòng cô ngoại trừ áy náy ra, còn sợ hãi nữa, sợ rằng lát nữa chủ nhà quay về phát hiện, khó mà giải thích.

Nhưng mà vì để liên lạc với Đường Hạo Tuấn, vì để rời khỏi đây, cô không còn cách nào khác, chỉ đành làm vậy.

“Xin lỗi!” Tống Vy nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu, xoay nắm cửa.

Nhưng mà tiếc rằng cửa phòng đã bị khóa lại, Tống Vy không thể xoay được nó.

Điều này khiến Tống Vy có chút thất vọng.

Xem ra người ở căn phòng này vô cùng cảnh giác, trước khi rời đi đã khóa cửa phòng.

Tống Vy thả tay ra, nhìn về căn phòng khác trong cùng tầng này.

Hai căn phòng kia không bị khóa lại, nhưng mà ngoại trừ đồ gia dụng thang máy ra, thì không còn thiết bị điện tử nào nữa.

Xem ra tầng một không có hy vọng gì rồi.

Tống Vy thở dài, đi lên tầng hai.

Tầng hai là tầng mà trước kia cô ở, cô không đi vào phòng trước đó mình ở, mà đi thẳng đến các căn phòng khác.

Lần này, Tống Vy cũng gặp phải trắc trở, mấy căn phòng ở tầng hai cũng giống như căn phòng có người ở của tầng một, đều bị khóa lại, cô không vào được.