Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1437




CHƯƠNG 1437

Đầu tiên là không cần thiết, thật ra là sợ trong cánh phóng viên mời đến sẽ có người của đám Đường Hạo Minh.

Cho nên đám cưới này rất là khiêm tốn.

Mà đây cũng là điều Tống Vy muốn, cô cũng không thích đám cưới của mình quá phô trương, tuy đám cưới được cả thế giới chú ý là tốt, rất vẻ vang, nhưng lời chúc phúc nhận được lại ít nhất, bởi vì rất nhiều người sẽ không chúc phúc bạn, chỉ sẽ ở trên mạng nói một vài lời ghen ghét, còn không bằng mời một số người quen, ít nhất lời chúc phúc nhận được là thuần túy nhất.

Trong phòng trang điểm, Giang Hạ, Trần Châu Ánh và Hạ Bảo Châu đang cùng với Tống Vy trang điểm nói chuyện.

Ba người phụ nữ không phải là phù dâu của Tống Vy, bởi vì bên phía Đường Hạo Tuấn không có phù rể, cho nên bên phía Tống Vy tự nhiên cũng hủy bỏ phù dâu, chỉ có Hải Dương và Dĩnh Nhi làm hoa đồng.

Tuy ba người Giang Hạ có hơi tiếc nuối, nhưng bọn họ cũng không phải là người không văn minh, tiếc nuối một lúc thì không để tâm nữa.

“Vy Vy cậu hôm nay thật xinh đẹp.” Giang Hạ đứng ở đằng sau Tống Vy, nhìn Tống Vy ở trong gương, thật lòng khen ngợi.

Trần Châu Ánh và Hạ Bảo Châu cũng lũ lượt gật đầu: “Phải, tớ còn chưa thấy cô dâu nào xinh đẹp hơn cậu.”

Tống Vy bị bọn họ khen đỏ ửng mặt, trở nên ngại ngùng: “Đợi khi hai người kết hôn, cũng sẽ đẹp như vậy.”

“Ha ha, vậy thì cảm ơn lời chúc của cậu.” Ba người cười nói.

Tống Vy cũng cười theo. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ở bên cạnh, thợ vẽ móng đang làm móng cho cô, cho nên cô cũng không dám cười quá lớn, tránh thợ vẽ móng vẽ lệch.

Ở nơi nào đó ở bên ngoài, Giang Vân Khê mặc một bộ đồng phục nhân viên vệ sinh, tay cầm giẻ lau lơ đễnh lau ghế.

Cô ta vừa lau, vừa đánh giá hiện trường đám cưới này.

Hiện trường đám cưới thật ra không lớn, nhưng được trang trí cực kỳ xa hoa và cao quý, giống như khiến người ta đặt chân vào thế giới mộng ảo, đẹp tới mức khiến người không rời được mắt.

Đây chính là đám cưới trong mơ của cô ta, mà chú rể còn là người cô ta yêu, nhưng cô dâu lại không phải cô ta.

Nghĩ rồi, Giang Vân Khê cụp mí mắt, trên gương mặt tràn ngập vẻ ai oán và buồn bã.

Tổ trưởng tổ vệ sinh ở một bên nhìn thấy, sau khi trong mắt vụt qua một tia chán ghét, đi tới: “Giang Vân Khê, tôi cảnh cáo cô, hôm nay là đám cưới của tổng giám đốc, cô tốt nhất đừng gây chuyện cho tôi, nếu không tôi bị phản ánh, tôi cũng sẽ không tha cho cô, hiểu chưa!”

Cô ta lớn tiếng quở trách.

Nếu không phải người hôm nay không đủ, cô ta thật sự không muốn sắp xếp Giang Vân Khê đến đây, dù sao tâm tư của Giang Vân Khê đối với tổng giám đốc cả tòa nhà tổng bộ ai cũng biết.

Để Giang Vân Khê tới đây, ngộ nhỡ gây ra họa gì, cô ta khóc cũng không có chỗ để khóc.

Cho nên cô bây giờ chỉ có thể canh Giang Vân Khê bất cứ lúc nào, không cho Giang Vân Khê rời khỏi tầm mắt của mình.

“Nghe… nghe thấy rồi.” Giang Vân Khê bị tổ trưởng quát thì run rẩy, nhút nhát đáp một tiếng.