Ngay cả bầu không khí trong nhà lúc này cũng trở nên ấm áp.
Nhưng sự ấm áp này đã sớm bị tiếng mở cửa phá vỡ, Lưu Mộng xách túi lớn túi nhỏ đi vào, nhìn thấy Tống Vy và Đường Hạo Tuấn ngồi đối diện trên ghế sofa, nụ cười trên mặt đột nhiên đông cứng lại: “Hai đứa đang làm gì đấy?”
“Mẹ, mẹ đã về rồi à.
” Tống Vy ngẩng đầu lên chào bà ta.
Vẻ mặt Lưu Mộng vô cảm khẽ ừ một tiếng.
Tống Vy thấy bà ta không được vui, nhận ra điều gì đó nên lập tức nói: “Mẹ, Tổng giám đốc Đường đang giúp con bôi thuốc.
”
“Bôi thuốc?” Vẻ mặt Lưu Mộng đanh lại, bước nhanh tới gần: “Cục cưng à con bị sao vậy?
“Không sao, lúc ra ngoài con bị ngã thôi.
” Tống Vy chu môi nhìn cánh tay của mình, hời hợt nói.
Đường Hạo Tuấn cầm băng gạc lên, quấn quanh cánh tay của cô vài vòng, thắt nút rồi nói: “Xong rồi.
”
“Cảm ơn anh Đường.
” Tống Vy thả ống tay áo xuống.
Sắc mặt của Lưu Mộng đã khá hơn rất nhiều, bà ta mỉm cười với anh: “Hạo Tuấn, cảm ơn cậu nhé.
”
“Không có gì.
” Đường Hạo Tuấn ném bông gạc đã dùng vào thùng rác, sau đó đứng dậy nói: “Bác gái à, có thể nói chuyện riêng với bác được không ạ?
“Nói cái gì?” Lưu Mộng nghi ngờ nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn mím môi trả lời: “Mấy tháng trước khi ông nội cháu qua đời, ông rất thân thiết với bác.
Cháu muốn biết một số chuyện giữa bác và ông nội.
”
Kể từ ngày hôm qua khi biết được cái chết của ba mẹ mình có liên quan đến ông nội, anh mới nhận ra từ trước đến nay mình không hề hiểu ông.
Có thể từ mẹ của Tống Vy, anh có thể biết một số bí mật về ông nội.
“Chuyện này…” Lưu Mộng cau mày có phần khó xử.
Tống Vy kéo tay áo của bà ta: ‘Mẹ!”
Bà ta giận dữ trừng mắt nhìn cô, sau đó thấp giọng nói: “Chỉ có con là đứng về phía cậu ta!”
Cô lè lưỡi tinh nghịch.
Lưu Mộng dở khóc dở cười ngờ bóp mũi cô, sau đó nói với Đường Hạo Tuấn: “Thôi được, vậy cậu hãy đi cùng tôi đến phòng làm việc.
”
Nói rồi bà ta đi về phía phòng làm việc.
Anh không lập tức đi theo mà quay qua cảm ơn Tống Vy một tiếng.
Anh biết nếu không có cô, thì bà ta cũng sẽ không đồng ý dứt khoát như vậy.
Sau khoảng nửa giờ, Đường Hạo Tuấn và Lưu Mộng cùng bước ra khỏi phòng làm việc.
Vẻ mặt của anh căng thẳng: “Bác gái, cháu về trước đây ạ.
”
“Ừ.
” Lưu Mộng gật đầu.
Anh lại nhìn Tống Vy một cá rồi rời đi.
Cô đóng cửa lại: “Mẹ, mẹ nói gì với anh ấy vậy?”
Lưu Mộng ngồi trên ghế sofa, cầm điều khiển và bật TV lên: “Vừa mới kể cho cậu ta nghe về quá khứ của ông nội.
”
“Vậy tại sao Tổng giám đốc Đường lại không được vui ạ?” Tống Vy không hiểu chỉ về hướng Đường Hạo Tuấn rời khỏi.
Bà ta hờ hững đổi kênh: “Làm sao mẹ biết được, còn con nữa, sao hỏi nhiều như vậy?”
“Chẳng phải là con tò mò sao.
” Tống Vy ngại ngùng nhìn qua chỗ khác.
Lưu Mộng nhìn cô: “Là tò mò hay lo lắng cho cậu ta?”
“Mẹ!” Tống Vy ngân dài giọng gọi bà ta.