Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1426




CHƯƠNG 1426

Trình Hiệp sửng sốt lắc đầu: “Ghê gớm, cô Mạc của bây giờ thật sự như biến thành một người khác, không chỉ tính tình thay đổi không ít, đầu óc cũng trở nên thông minh rồi, ngay cả nói chuyện cũng trở nên rất lịch sự, ông Mạc dạy người có chiêu nha.”

Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Đây không phải là công lao của ông Mạc.”

“Ổ?” Trình Hiệp tò mò đẩy mắt kính: “Tổng giám đốc, đó là công lao của ai?”

“Quân đội!” Đường Hạo Tuấn mấp máy đôi môi đáp lại: “Ba tháng trước, ông Mạc sau khi dẫn cô ta từ bộ thiết kế trở về không lâu thì ném vào quân đội, sau khi quay về thì như vậy rồi.”

Cũng chính vì Mạc Vân bây giờ trở nên tốt hơn, anh mới đồng ý để Mạc Vân đi lên, nếu không cũng sẽ không gặp.

Có điều anh không ngờ, Mạc Vân thay đổi tốt hơn những gì anh nghĩ, Mạc Vân trước kia giống như Tống Huyền Lâm Giai Nhi, đều ôm loại tâm tư đó với anh.

Nhưng vừa rồi anh nhìn ra, ánh mắt Mạc Vân nhìn anh đã rất trong sáng, không có loại tâm tư đó rồi, thậm chí còn nhắc anh đuổi những con ruồi kia, tránh xảy ra hiểu lầm với Tống Vy.

Do đó có thể thấy, Mạc Vân của bây giờ đã hoàn toàn trở thành một người bình thường có đầu óc tỉnh táo rồi, tin rằng sau này nhà họ Mạc ở trong tay cô ta, cho dù không tiến bộ, cũng sẽ không lụi bại.

“Chậc chậc chậc, vậy mà là quân đội!” Trình Hiệp bị lời của Đường Hạo Tuấn làm cho sửng sốt: “Quân đội quả nhiên là một nơi rất khắc nghiệt, loại cô chủ kiêu ngạo như cô Mạc đi vào, căn bản không kiên trì nổi, không ngờ ông Mạc thương cháu gái như vậy, thế mà lần này dằn lòng ném cô Mạc vào đó, thậm chí cô Mạc còn kiên trì được ba tháng.”

“Được rồi, chuyển những văn kiện này xuống, tôi đi đón bọn trẻ.” Đường Hạo Tuấn gập văn kiện trong tay lại, để trên những văn kiện khác rồi đẩy cho Trình Hiệp.

Trình Hiệp vội vàng ôm lên: “Được tổng giám đốc, tôi đi ngay.”

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, sau đó đứng dậy, cầm áo khoác ngoài rời khỏi Đường Thị.

Hai tiếng sau, Đường Hạo Tuấn dẫn hai đứa trẻ đến công ty của Tống Vy.

Tống Vy không ngờ anh lại dẫn bọn trẻ tới, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng để bản thiết kế trong tay xuống rồi đứng dậy: “Ba ba con sao lại tới?”

“Buổi chiều anh phải họp, sau khi họp xong còn phải đến công ty con kiểm tra, không tiện chăm sóc tụi nhỏ nên dẫn chúng qua đây.” Đường Hạo Tuấn ngồi xuống ở sô pha trong văn phòng của cô.

Hai đứa trẻ cũng ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh.

“Như vậy à.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, sau đó lại hỏi: “Ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa.” Đường Hạo Tuấn day mi tâm trả lời.

Buổi sáng anh luôn bận việc, căn bản không có thời gian ăn cơm.

Hai đứa trẻ đã ăn rồi, võ quán có bữa ăn dinh dưỡng.

Tống Vy không vui liếc nhìn Đường Hạo Tuấn: “Sắp 4 giờ rồi, còn chưa ăn cơm, anh không đói à.”

Nói rồi, cô thở dài, rút điện thoại ra gọi điện đặt cho anh một suất cơm.

Lúc này, Giang Hạ bê mấy ly trà và một ít đồ ăn vặt đi vào: “Sếp Đường, uống trà.”

“Cảm ơn.” Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu.

Giang Hạ mỉm cười đáp: “Cảm ơn gì chứ, nên làm.”

Đường Hạo Tuấn cầm một ly trà uống một ngụm, sau đó từ trong túi áo vest lấy ra một tấm thiệp mời đưa cho Tống Vy.

“Đây là cái gì?” Tống Vy nghi hoặc nhận lấy.

Giang Hạ cũng tò mò ghé lại xem.