CHƯƠNG 1390
“Cục máu đông trong não đã được loại bỏ, có thể một hai ngày nữa sẽ tỉnh lại.” Mạnh Ngọc trả lời.
Dì Vương mừng rơi nước mắt: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Tống Vy cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.
“Được rồi, giờ đưa Hạo Tuấn tới phòng bệnh trước đã, mọi người có thể tới phòng bệnh với cậu ấy.” Mạnh Ngọc nói.
Tống Vy ừm một tiếng, đi tránh ra khỏi chiếc giường đẩy, không làm ảnh hưởng tới các nhân viên y tế.
Nhân viên y tế đẩy Đường Hạo Tuấn tới phòng bệnh, Tống Vy đẩy dì Vương đi theo.
Buổi chiều, Giang Hạ cũng tới, dẫn Tống Hải Dương tới cùng.
Buổi sáng Tống Vy sợ cậu nhóc ở nhà một mình buồn chán, trên đường đi đón Đường Hạo Tuấn, cô còn đặc biệt gọi điện cho Giang Hạ nhờ cô tới biệt thự nhà họ Đường cùng cậu bé.
Vậy nên Giang Hạ cũng biết Đường Hạo Tuấn đã được tìm thấy.
Tống Hải Dương nằm bò ở mép giường bệnh, nhìn Đường Hạo Tuấn chăm chú.
Còn Tống Vy và Giang Hạ đứng bên cạnh bức tường.
Giang Hạ hỏi về quá trình tìm kiếm Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy cũng không giấu giếm, kể hết những chuyện đã xảy ra ở chỗ Giang Vân Khê ra.
“Cái gì?” Giang Hạ nghe xong, cả người đều thấy không ổn: “Người phụ nữ đó thật không biết xấu hổ, nhìn trúng sếp Đường rồi lại còn che giấu tung tích của anh ấy, đúng thật là…. Tớ lại còn cùng họ với cô ta nữa chứ, cô ta đúng là làm ô nhục cả cái họ này.”
Giang Hạ tức muốn chết.
Tống Vy uống một ngụm nước: “Được rồi, đã đón được Hạo Tuấn về rồi, tớ cũng không thấy tức nữa.”
“Tống Vy, cậu có tin là người phụ nữ đó tuyệt đối sẽ không chịu từ bỏ không.” Giang Hạ mím môi nói.
Tống Vy nhìn cô ấy: “Sao cậu biết?”
“Theo miêu tả của cậu về Giang Vân Khê này thì tớ đại khái cũng biết được cô ta là người như thế nào. Cô ta là loại người ngoài miệng nói rằng bản thân có thể tự lực cánh sinh, cố gắng vươn lên nhưng thực ra cô ta là người cực kỳ ham tiền. Loại người này sẽ không thừa nhận mình ham tiền đâu nhưng cô ta lại rất thích tiếp xúc với những người có tiền. Cậu cứ đợi đi, cô ta nhất định sẽ tìm tới tận cửa.” Giang Hạ tự tin nói.
Tống Vy nhíu mày rồi cười nói: “Mặc dù tớ không thích cô ta nhưng việc chúng ta nợ cô ta một món ân tình là thật, cô ta cứ tìm đến tận đây đi, vừa hay để trả nợ luôn.”
“Nói thật thì cho dù cô ta không cứu sếp Đường thì anh ấy cũng sẽ không chết. Nói không chừng còn được mấy người quản lý tìm thấy đưa vào bệnh viện trước, bây giờ đã tỉnh lại từ lâu rồi. Cậu cũng không phải…. Hầy, tất cả đều là lỗi của người phụ nữ kia!” Giang Hạ tức giận nói.
Tống Vy cụp mắt nhìn xuống.
Đúng vậy, nếu Giang Vân Khê không xuất hiện, mấy người quản lý nhất định sẽ nhanh chóng tìm được Hạo Tuấn, cô sẽ không nhận được điện thoại mất tích của Hạo Tuấn, dẫn đến việc sinh non An An.
Nhưng cô cũng không thể hoàn toàn trách cứ Giang Vân Khê, xuất phát điểm khi cô ta cứu người là tốt, chỉ có thể nói tất cả do số mệnh quyết định.
Giang Hạ ở cùng Tống Vy trong bệnh viện ba tiếng rồi mới rời đi.
Dù sao bây giờ công ty do một mình cô quản lý, chút thời gian này khó khăn lắm mới giành ra được nên cô đương nhiên không thể ở lâu.
Sau khi Giang Hạ đi, Tống Vy lại bảo vệ sĩ đưa dì Vương về phòng bệnh.