Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1385




CHƯƠNG 1385

“Cô… Chồng cô?” Trong lòng Giang Vân Khê lại càng thêm lo lắng, môi khẽ run: “Chồng… Chồng cô là?”

Không phải là người đàn ông bên trong kia chứ?

Giữa lúc Giang Vân Khê đang thấp thỏm, Tống Vy rũ mắt nhìn xuống phá tan mộng tưởng của cô ta.

“Người đàn ông ở bên trong kia, chính là chồng của tôi.” Tống Vy trả lời.

Suy đoán được xác thực, Giang Vân Khê lại vẫn không thể nào chấp nhận được.

Sắc mặt của cô ta trắng bệch, phản bác lại theo bản năng: “Không thể nào, làm sao anh ấy có thể là chồng cô được.”

Sắc mặt của Tống Vy lạnh xuống.

Trong lòng cuối cùng cũng xác định được cô gái này là muốn che giấu Hạo Tuấn, chính là yêu thích Hạo Tuấn nên không muốn để người khác tìm thấy Hạo Tuấn, sau đó là mang Hạo Tuấn đi.

Vốn dĩ trong lòng Tống Vy còn đang nghĩ, nếu như cô gái này không phải có ý đó thì cô sẽ cẩn thận báo đáp ơn cứu mạng này.

Nhưng mà bây giờ xem ra dường như không cần thiết nữa, chỉ cần cảm tạ qua loa một chút là được rồi.

Nghĩ ngợi xong, Tống Vy lạnh lùng hỏi: “Tại sao anh ấy không thể là chồng tôi? Nếu như anh ấy không phải chồng tôi vậy cô cảm thấy anh ấy có thể là của ai, cô chắc?”

“Tôi… Tôi…” Giang Vân Khê có chút nghẹ họng, chột dạ không nói được thành lời.

Tống Vy thấy thế chỉ hừ lạnh một tiếng: “Giang Vân Khê, tôi biết tại sao cô lại muốn phủ nhận, cũng biết tại sao tối qua cô lại nói dối rồi cúp điện thoại của tôi. Là bởi vì cô yêu thích chồng tôi rồi.”

“Tôi… Tôi không có…” Giang Vân Khê nhỏ giọng phản bác.

Tống Vy vui vẻ đáp: “Nếu cô đã không có vậy cô nói cho tôi biết, tại sao cô muốn phủ nhận, tại sao lại nói dối, hả?”

Giang Vân Khê đỏ mặt lên, tức giận cùng xấu hổ đan xen khiến cô ta không dám ngước nhìn cô: “Tôi chỉ là sợ cô lừa đảo, cho nên mới…”

Giọng nói của Giang Vân Khê càng lúc càng nhỏ.

Tống Vy cười lạnh một tiếng: “Trợ lý Trình, phiền anh mang giấy hôn thú của tôi với Hạo Tuấn ra cho cô ta nhìn, để cô ta xem thử rốt cuộc tôi có phải là kẻ lừa đảo hay không.”

“Vâng.” Trợ lý đặc biệt Trình gật đầu.

Giang Vân Khê nghe ba chữ giấy hôn thú đã lập tức trố mắt, mồ hôi lạnh cũng đều đổ cả rồi.

Bây giờ cô ta đã hoàn toàn tin rồi, người phụ nữ xinh đến không có bút mực nào tả được ở trước mặt cô ta chính là vợ của người đàn ông kia.

Nhưng cũng bởi vì tin, cho nên cô ta mới càng không thể nào chấp nhận được.

Tại sao vất vả lắm cô ta mới yêu được một người đàn ông, lại là người đã có vợ rồi chứ?

Lúc này đây, trong lòng Giang Vân Khê có chút xấu hổ cùng tức giận, xấu hổ vì bị người khác mang giấy hôn thú ra vạch trần lời nói dối của mình, khiến cô ta không còn chốn dung thân.

Tức giận vì sao ông trời lại bất công như vậy, sao lại đối xử với cô ta như thế.

Trình Hiệp mang tờ giấy hôn thú ra đưa cho Tống Vy.

Tống Vy cầm lấy mở ra, sau đó mới đưa tới trước mặt Giang Vân Khê: “Cô Giang, nhìn cho kĩ đi, đây là giấy hôn thú của tôi và chồng tôi, bây giờ cô đã tin rằng chúng tôi là vợ chồng rồi chứ?”