Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 138: Tôi Biết






Đường Hạo Tuấn chỉ tay lên bàn: "Nếu không phải cậu ta, vậy thì kiểm tra mấy nhà có thù oán với công ty nhà họ Đường!"
"Dạ!" Trình Hiệp đáp một tiếng.

Đường Hạo Tuấn đứng dậy: "Đi thôi, trở về biệt thự.

"Tổng giám đốc, tối nay không ở đây ạ?" Trình Hiệp nhướng mày hỏi.

Đường Hạo Tuần ánh mắt lóe lên một cái, ừ một tiếng.


Anh đã quyết định, Trình Hiệp cũng không nói thêm gì nữa, đi theo sau lưng anh ra khỏi phòng, đi tới cửa chung cư.

Mới vừa mở cửa ra, đúng lúc cửa đối diện cũng mở ra, Lưu Mộng xách túi rác từ bên trong đi ra, lúc thấy Đường Hạo Tuấn, không khỏi ngẩn người một chút: "Cậu...!Cậu là tên nhóc họ Đường đó?"
Cô mờ mịt chỉ Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn nhướng mày: "Chào bác gái!" Trình Hiệp ở sau lưng anh cười trộm.

Đây là lần đầu nghe có người gọi Tổng Giám đốc là Tên nhóc đó đâu.

Cười cười, Trình Hiệp đột nhiên cảm giác chỗ nào không đúng, gió hơi lạnh, giương mắt nhìn một cái, đối mắt với ánh mắt lạnh như băng của Đường Hạo Tuấn, nhất thời run lập cập, vội vàng thu lại nụ cười.

Đường Hạo Tuấn lúc này mới bỏ qua cho anh ta, thu hồi ánh mắt.

Một màn này, Lưu Mộng thu trong mắt.

Lưu Mộng không khỏi tức cười cho môi: "Đúng rồi, cháu tên Hạo Tuấn đúng không?" Đường Hạo Tuấn gật đầu: "Vâng." "Vậy tôi gọi cháu là Hạo Tuấn được chứ?" Lưu Mộng dịu dàng hỏi.


Đường Hạo Tuấn hơi nhấc cằm: "Được ạ" "Cứ quyết định như vậy đi" Lưu Mộng vỗ tay, sau đó nghĩ tới cái gì, tự giới thiệu mình: "Hạo Tuấn, chắc cháu không biết tôi, tôi là..."
"Cháu biết, mẹ của Tống Vy, cũng là con gái ông nội nhận nuôi lúc còn sống" Đường Hạo Tuấn cắt lời bà.

Lưu Mộng cười gật đầu: "Không sai, hóa ra cháu biết, vậy cháu có biết năm đó ông nội cháu quyết định hôn ước của cháu với Vy Vy không?"
"Biết, nhưng thật xin lỗi, cháu và cô ấy đã không thể nào." Đường Hạo Tuấn rũ mắt lạnh nhạt nói.

Trình Hiệp có chút bất bình thay anh: "Tổng Giám đốc hôn ước này anh vốn không sai, sai rõ ràng là nhà thiết kế Tống sai, anh nói xin lỗi làm gì?"
"Được rồi, im miệng!" Đường Hạo Tuấn cau mày mắng.

Trình Hiệp im lặng, không nói.

Lưu Mộng nghe hai người nói chuyện, nụ cười trên mặt nhạt nhiều: "Hạo Tuấn, có phải cháu không thích hôn ước mà ông nội cháu với tôi đưa ra không."
Nếu không, tại sao nói con gái của bà sai?
Đường Hạo Tuấn cong môi không trả lời.

Ban đầu anh đã xác định mình không thích hôn ước bị ép.

Nhưng không thích cũng không phản bác, bởi vì trong mắt anh thì cưới ai cũng thế.


Thấy Đường Hạo Tuấn không nói lời nào, ánh mắt Lưu Mộng ảm đạm, mặt đầy vẻ áy náy: "Thật xin lỗi Hạo Tuấn, năm đó tôi và ông nội cháu không cân nhắc nhiều như vậy, thật ra thì ban đầu tôi cũng không có ý định để cháu và Vy Vy cưới nhau, nhưng ông nội cháu nói chỉ cần quyết định hôn sự cho cháu, là có thể an tâm rời đi, đi
xuống gặp ba mẹ cháu, cho nên tôi mới.."
"Bác gái, có phải bác không biết ông nội cháu mất thế nào không?" Đường Hạo Tuấn đột nhiên lớn tiếng cắt lời ba, khuôn mặt trước sau như một vẫn tỉnh táo đã có thêm vẻ gấp gáp.

"Mẹ, mẹ đang nói chuyện với ai thế?" Tiếng Tống Vy truyền tới âm từ sau lưng Lưu Mộng.

Ngay sau đó, cô đạp dép đi tới, thấy Đường Hạo Tuấn, bất ngờ mở to mắt: "Tổng giám đốc Đường!"
Đường Hạo Tuấn không để ý đến cô, con mắt chăm chú nhìn Lưu Mộng.

Tống Vy không biết xảy ra chuyện gì, cũng nhìn về phía Lưu Mộng.

Lưu Mộng trầm mặc mấy giây, đột nhiên thở dài:" Tôi biết."