Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1359




CHƯƠNG 1359

Đây là vấn đề quan trọng nhất.

Trình Hiệp nhìn y tá: “Y tá, nhất định phải sinh non sao?”

“Phải, buộc phải sinh non, tử c ung của thai phụ xuất hiện hiện tượng bị vỡ, thai nhi không thể tiếp tục ở lại bên trong, nếu không sẽ chết, còn có thể sống hay không thì xem bản thân thai nhi phát triển có khỏe không, nếu khỏe, sống ở trong lồ ng ấp đủ tháng thì có thể sống.” Y tá nói.

“Khỏe, đứa trẻ trong bụng Vy Vy rất khỏe.” Hạ Bảo Châu vội mở miệng: “Tuần trước Vy Vy đã kiểm tra một lần, bác sĩ nói đứa trẻ rất khỏe mạnh.”

“Vậy nên tỷ lệ sống của đứa trẻ rất cao đúng không?” Trần Châu Ánh cũng thở phào, mỉm cười.

Hạ Bảo Châu gật đầu: “Không sai.”

“Xem ra chỉ có thể sinh rồi.” Trần Châu Ánh lại thở dài.

Y tá lại nói: “Nhưng người nhà của thai phụ không ở đây, không thể ký tên.”

“Ở đây.” Trình Hiệp vội đẩy hai đứa trẻ đến trước mặt y tá: “Đây là hai đứa con của cô ấy, bọn chúng chắc có thể đại diện ký tên.”

Tống Hải Dương siết chặt bàn tay, liên tục gật đầu: “Chị y tá, để em ký tên, ba sẽ đồng ý.”

“Cái này…” Y tá vẫn có chút do dự, dù sao đây là một đứa trẻ, nếu ký tên…

“Chị y tá, làm ơn, mẹ em còn ở bên trong, cứ trì hoãn như vậy, mẹ và em của em cũng sẽ xảy ra chuyện.” Tống Hải Dương nhìn y tá với vẻ mặt nghiêm trọng, bỗng khẩn trương mà hét lên.

Trình Hiệp Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh cũng vội nói: “Phải đó ý tá, còn trì hoãn nữa, sẽ xảy ra án mạng.”

Y tá cắn môi, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm: “Vậy được rồi, các em lập tức ký tên.”

Nói xong, cô ta đưa biên bản ký tên cho Tống Hải Dương, vốn muốn nói Tống Hải Dương ký ở đâu.

Không ngờ Tống Hải Dương trực tiếp lật tới trang sau, ký tên của mình ở mục chữ ký ở cuối cùng.

Tuy chữ mà Tống Hải Dương viết y tá nhìn không hiểu, nhưng thông qua nét chữ non nớt lại đã lộ phong cốt đó thì biết đứa bé này không đơn giản.

“Được rồi, tôi đi vào đây, các người ở bên ngoài yên tâm chờ đợi.” Nói xong, y tá cầm biên bản ký tên quay lại phòng cấp cứu.

Mấy ngoài ở bên ngoài biết Tống Vy được cứu rồi, nhưng không hề vui chút nào.

Ai mà vui cho nổi, dù sao xảy ra chuyện như vậy.

Sếp Đường hiện nay tung tích không rõ, Tống Vy bởi vì sự thất tích của anh mà chịu k ích thích, sinh non trước ngày, nhìn kiểu gì cũng khiến người ta đau lòng buồn bã. Không vui nổi mới là điều bình thường.

Trong nước, khu công nghiệp bị ngọn lửa lớn thiêu rụi, chỗ nào cũng tràn ngập mùi cháy khét, vô cùng khó ngửi.

Ở trong một chiếc xe có hơi cũ, Lâm Giai Nhi mặt mày không cảm xúc nhìn đống hoang tàn, đáy mắt tràn ngập hận ý điên cuồng.

Đường Hạo Minh nhếch môi cười: “Tôi không ngờ người phụ nữ như cô lại ác như vậy, vậy mà để thuốc nổ và xăng ở bên trong, cô muốn giết Đường Hạo Tuấn sao?”

Phải, từ đầu chí cuối, tất cả mọi việc đều không phải là anh ta làm.

Anh ta chỉ là đến Biệt phủ nhà họ Đường và Duy Tâm, tìm kiếm giấy chuyển nhượng cổ phần, không có cho người giết dì Vương.

Đối với anh ta mà nói, dì Vương chẳng qua chỉ là một người giúp việc, cho dù nhìn thấy mặt của anh ta, giết cũng không có ý nghĩ, việc gì phải giết?