Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1293




CHƯƠNG 1293

Quả nhiên, vệ sĩ cầm đầu rất áy náy nói: “Xin lỗi sếp, mợ chủ, chúng tôi đã mất dấu.”

“Mất dấu sao?” Đường Hạo Tuấn mặt mày lạnh tanh tối sầm lại: “Một người phụ nữ, các người cũng có thể mất dấu.”

Vệ sĩ càng cúi thấp hơn: “Khi chúng tôi đuổi ra khỏi chợ đá quý, Lâm Giai Nhi đã lên một chiếc xe rời đi rồi, chúng tôi không đuổi kịp ô tô, chỉ có thể giương mắt nhìn cô ta rời đi.”

“Đúng thế, người không chạy lại xe, chuyện này không thể trách bọn họ.” Tống Vy thở dài.

Tuy cô cảm thấy thất vọng khi bọn họ không bắt được Lâm Giai Nhi, nhưng cô cũng có thể hiểu cho bọn họ.

Vậy nên cô sẽ không giận bọn họ.

“Lâm Giai Nhi cuối cùng đã chạy về hướng nào? Biển số xe còn nhớ không?” Đường Hạo Tuấn nhìn vệ sĩ.

Vệ sĩ gật đầu: “Chạy về phía của khu đại học, biển số xe tôi cũng nhớ.”

“Rất tốt.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, sau đó nhìn sang Tống Vy: “Gọi Hải Dương xuống.”

Tống Vy biết anh là muốn để Hải Dương dựa theo hướng chạy trốn của Lâm Giai Nhi và biển số xe của chiếc xe mà khóa chặt vị trí của Lâm Giai Nhi, cô vội đáp một tiếng, đi lên tầng gọi Hải Dương xuống.

Rất nhanh, ba mẹ con từ trên tầng đi xuống, trong lòng Tống Hải Dương còn ôm một chiếc laptop mini.

Laptop là Đường Hạo Tuấn đặt làm riêng cho cậu nhóc, lượng pin duy trì trong thời gian dài, chất lượng tốt, đủ để tải các trình tính toán lớn.

Tống Hải Dương sau khi biết ba kêu mình làm gì thì mở máy tính ra, hai bàn tay nhỏ lập tức gõ trên bàn phím, gõ rất nhanh.

Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh ở một bên đều nhìn tới ngây cả ra.

“Này, cô biết đây là chuyện gì không?” Trần Châu Ánh dùng khuỷu tay đẩy nhẹ Hạ Bảo Châu, nhỏ giọng hỏi.

Hạ Bảo Châu nuốt nước bọt rồi đáp: “Cái này thì cô không biết rồi, Hải Dương là hacker, hơn nữa còn là loại rất cao cấp.”

“Cái gì? Một đứa trẻ còn bé tí như này, là hacker sao?” Trần Châu Ánh sửng sốt.

Hạ Bảo Châu gật đầu: “Đúng thế, tôi có một lần nhìn thấy Hải Dương đang làm gì đó với máy tính, cho rằng thằng bé đang chơi game, đi qua xem, thằng bé quá đỉnh, trên màn hình đều là mã code, chạy rất nhanh, mắt tôi nhìn cũng hoa hết cả lên, về sau khi nói với Vy Vy, Vy Vy mới nói với tôi, Hải Dương là hacker.”

“Ghê gớm ghê gớm, một đứa trẻ 5 tuổi sở hữu năng lực mạnh như vậy, thật khiến người ta ngưỡng mộ.” Trần Châu Ánh nhìn Tống Hải Dương, mắt cũng phát sáng.

Tống Hải Dương cảm nhận được có người đang nhìn mình, nhưng không quan tâm, hoàn toàn tập trung vào việc tiềm kiếm tất cả các camera ở khu vực đại học.

Một lát sau, cậu nhóc chỉ vào một chiếc xe: “Tìm được rồi.”

Đường Hạo Tuấn và Tống Vy lập tức ghé sát màn hình máy tính.

“Ở đâu? Tìm được nơi Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh trốn rồi sao?” Tống Vy hỏi.

Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Không phải, ý của Hải Dương là tìm được tuyến đường Lâm Giai Nhi chạy trốn.”

“Phải, xe của Lâm Giai Nhi quả thật chạy vào khu đại học, nhưng sau khi chạy vào, camera ở nơi đó bị người ta hủy rồi, cũng tức là, chúng ta chỉ biết cô ta vào khu đại học, nhưng sau khi vào khu đại học, rốt cuộc có ở lại hay, hay bỏ xe hay không, chúng ta không thể biết được. Bởi vì con ở trong camera bên ngoài khu đại học, không có nhìn thấy chiếc xe đó đi ra.” Tống Hải Dương mặt mày khổ sở trả lời.

Tống Vy nhíu mày: “Thế tức là chúng ta lại lần nữa mất dấu của cô ta sao?”