Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1265




Chương 1265

Một nhóm đông người bước chân đi vào hội quán.

Tối hôm đó, Hạ Bảo Châu rất sáng suốt chủ động rủ hai đứa trẻ đến chỗ mình ngủ, để cho Tống Vy và Đường Hạo Tuấn có không gian riêng với nhau.

Thấy vậy, Đường Hạo Tuấn còn dùng ánh mắt ra hiệu cô rất giỏi, quyết định bảo Trình Hiệp thưởng cho cô.

Trong phòng, hai người Tống Vy và Đường Hạo Tuấn vuốt ve âu yếm nhau một lúc, rồi mới ôm lấy nhau, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người vẫn chưa thức dậy, thì đã có tiếng gõ cửa phòng: “Vy Vy, Vy Vy.”

Bên ngoài vang lên giọng nói kích động không nguôi của Hạ Bảo Châu.

Đường Hạo Tuấn cau mày, lập tức mở mắt ra, trong mắt ánh lên một tia sắc lạnh, rõ ràng anh đang không hài lòng với hành động ồn ào đột ngột này của Hạ Bảo Châu.

Ngay lúc đó anh đã quyết định bỏ thưởng cho Hạ Bảo Châu.

“Ưm…” Lúc này Tống Vy cũng bắt đầu động đậy, lông mi cô khẽ rung lên, rồi mở mắt ra, cô rõ ràng là vẫn còn buồn ngủ, khẽ dùng giọng khàn khàn nói: “Bảo Châu đang gọi em sao?”

“Đâu có, em nghe nhầm rồi, ngủ tiếp đi.” Đường Hạo Tuấn đắp chăn lên cho cô.

Tống Vy vừa định gật đầu, thì tiếng gõ cửa lại vang lên: “Vy Vy, Vy Vy!”

“…” Đường Hạo Tuấn bặm môi lại.

Anh vừa mới bảo Tống Vy nghe nhầm rồi, thì Hạ Bảo Châu lại lên tiếng, đó không phải là đang tát vào mặt anh sao?

Anh chưa từng gặp qua nhân viên nào không có mắt nhìn như thế này.

Thấy vẻ mặt tối sầm của người đàn ông, Tống Vy còn không biết anh đang nghĩ gì sao, cô bật cười thành tiếng: “Được rồi, Hạo Tuấn, anh ra mở cửa đi.”

“Em không ngủ sao?” Đường Hạo Tuấn hỏi.

Tống Vy lắc đầu: “Không, trời sáng rồi, cũng nên dậy thôi.”

Đường Hạo Tuần ừ một tiếng, vén chăn, xuống giường, nhắc chiếc áo ngủ rơi dưới đất lên mặc vào, rồi lại dùng điều khiển mở rèm và cửa sổ ra để thông khí trong phòng, rồi mới ra mở cửa.

Cửa mở ra, Hạ Bảo Châu còn tưởng là Tống Vy, đang định kéo tay cô, thì không ngờ lại nhìn thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng, u ám của Đường Hạo Tuấn, ngay tức khắc, cô sợ hãi lùi về sau một bước, nói: “Khụ,… sếp Đường, sao lại là anh?”

Đường Hạo Tuấn cũng lười trả lời câu hỏi ngu ngốc của cô, mất kiên nhẫn hỏi: “Cô có chuyện gì?”

Nghe thấy vậy, Hạ Bảo Châu đứng thẳng lưng lên, lập tức trở nên nghiêm túc: “Chuyện tốt, chuyện cực tốt.”

“Chuyện cực tốt nào?” Đường hạo Tuấn nhíu chặt mày lại.

Hạ Bảo Châu hít một hơi thật sâu: “Một nhân viên của hội quán đã bắt được người phụ nữ đưa chiếc hộp tới rồi.”

“Cái gì? Bắt được rồi?” Tống Vy vừa mới đi tới đã nghe được lời này, trên mặt cô viết đầy mấy chữ vui mừng: “Là Lâm Giai Nhi sao?”

“Tớ không biết, nhưng có lẽ là không phải, nếu đúng là vậy thì trợ lý Trình đã bảo tớ nói với hai người rồi.” Hạ Bảo Châu lắc đầu.