Lúc này, một nhân viên nhìn thấy cô, vẻ mặt không đúng lắm đi đến: “Nhà thiết kế Tống, cô mau đến phòng trang điểm xem đi, đã xảy ra chuyện”
“Chuyện gì?” Nụ cười trên mặt Tống Vy biến mất.
Nhân viên trả lời: “Tôi không biết rõ chuyện cụ thể, hình như quần áo xảy ra vấn đề”
Quần áo! Đồng tử Tống Vy co rụt lại, nhanh chóng chạy vào phòng trang điểm.
Vừa chạy, cô vừa thầm cầu nguyện, tuyệt đối đừng giống như những vì nhân viên kia đã nói.
Đến phòng trang điểm, Tống Vy mở cửa vào, nhìn thấy một đám trợ lý trang phục vây quanh lại đây mặt người nào cũng đều rất tệ, không khí vô cùng nặng nề.
“Các người đang làm gì đó?” Tống Vy đóng cửa phòng trang điểm lại, cố kềm cảm giác không ổn xuống đáy lòng, trầm giọng hỏi.
Mọi người nghe được giọng nói của cô, tức giận quay đầu nhìn cô, giống như tìm được người có thể đưa ra quyết định, vội vàng nói: “Nhà thiết kế Tống, có người cắt quần áo biểu diễn của chúng ta rồi!”
“Cái gì?” Tống Vy sa sầm sắc mặt, đi về phía giá áo.
Quần áo trên trên giá đã bị xé lớp bao bảo vệ xuống, không còn bao bảo vệ che đậy, có thể nhìn thấy rõ ràng dấu vết bị kéo cắt qua, có một vài bộ nghiêm trọng đã bị cắt thành từng mảnh riêng lẻ, không thể nào xem được nữa, có thể thấy người ra tay đã độc ác đến mức nào.
“Rốt cuộc là ai làm? Tống Vy siết chặt lòng bàn tay rống to, vì quá tức giận, mắt cô đỏ lên, ngực phập phồng kịch liệt.
?
Mọi người nhìn nhau, không ai trả lời.
Tống Vy dùng ánh mắt sắc bén lướt qua gương mặt của từng người một: “Ai là người đầu tiên phát hiện quần áo bị cắt hư?”
“Là mấy người bọn tôi” Ba cô gái trẻ tuổi đứng trong nhóm người giơ tay lên.
Tống Vy đi sang: “Vậy các cô nói cho tôi biết, lúc các cô đến là mấy giờ?”
“Chúng tôi không nhớ được thời gian cụ thể, nhưng chắc là khoảng sáu giờ”
“Vậy lúc các cô vào thì quần áo đã bị cắt rách hết rồi sao?”
“Đúng vậy? Ba cô gái gật đầu.
Tống Vy rũ mắt, suy nghĩ vài giây, đẩy nhóm trợ lý trang phục ra bước lại cửa, kiểm tra khóa.
Khi nhìn thấy khóa cửa vẫn còn bình thường, mặt cô lạnh như băng.
Trước sau giờ sáng quần áo đã bị rách, cho nên có thể thấy được, người phạm tội đã lẻn vào đây lúc nửa
đêm, hơn nữa còn không phá hư khóa cửa, rõ ràng việc này có nhân viên của hội trường thời trang tham dự.
Nghĩ đến đây, Tống Vy nhìn những trợ lý trang phục, trầm giọng nói: “Tất cả mọi người ở yên đây cho tôi, không có sự cho phép của tôi thì không được rời khỏi phòng trang điểm một bước, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Nói xong, cô nhanh chóng ra khỏi phòng hóa trang, vừa gọi điện thoại báo cảnh sát, vừa đi về phía phòng điều khiển, chuẩn bị đi xem theo dõi.
Tuy cô biết có lẽ cô đi cũng không tìm được điều gì, nhưng vẫn phải đi thử.
Quả nhiên, giống như những gì Tống Vy đoán, trong theo dõi không có bất cứ chỗ nào khả nghi cả.
Cô dùng xem lại hai lần với tốc độ nhân ba, bắt đầu xem từ lúc cô ra khỏi hội trường thời trang ngay hôm qua, xem đến sáu giờ sáng ngày hôm nay, trong lúc này, trong tất cả video theo dõi của phòng trang điểm, hoặc là của các dãy hành lang có thể đi thông đến phòng trang điểm, đều không quay lại được bất cứ người nào vào phòng trang điểm.