Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1219




Chương 1219

“Nhưng trên đời này không có sớm biết vậy.” Một câu của Đường Hạo Tuấn trực tiếp đâm xuyên hy vọng của ông ta.

Đường Mãnh đập ngực giận dữ: “Phải, không có, cho nên tôi thua rồi.”

“Yên tâm đi, rất nhanh sẽ có người tới bầu bạn với ông, hung thủ thứ hai là ai, tôi đã biết rồi.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt nói.

Đường Mãnh bỗng nhìn anh: “Là ai?”

“Lâm Giai Nhi.” Đường Hạo Tuấn trả lời.

“Lâm Giai Nhi?” Dường như không nhớ ra là ai, vẻ mặt của Đường Mãnh có hơi mơ màng.

Đường Hạo Tuấn nhếch môi: “Nhà họ Lâm, con gái nuôi mà mẹ tôi đã nhận trước đây.”

“Là cô ta!” Đường Mãnh nhớ ra rồi, không dám tin mà trợn to mắt: “Chuyện này sao có thể, 18 năm trước, cô ta còn nhỏ như vậy…”

“Kết quả của sự việc, hung thủ thứ hai chính là cô ta, cô ta dụ ba mẹ tôi tới con đường đó, người của ông mới có cơ hội ra tay, vậy nên tôi muốn biết, cô ta làm sao nói với ông rằng ba mẹ tôi ở trên con đường đó?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt nhìn Đường Mãnh.

Đường Mãnh im miệng không trả lời.

Đường Hạo Tuấn cũng không tức giận, trong mắt vụt qua một cơ giễu cợt: “Ông không nói cũng không sao, sau khi bắt được Lâm Giai Nhi, tôi cũng vẫn biết được.”

Nói xong, anh xoay người muốn rời đi.

Đường Mãnh đột nhiên mở miệng: “Là một bức thư.”

“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn dừng bước chân, quay đầu.

Đường Mãnh và anh nhìn thẳng vào nhau: “Sáng hôm đó, khi tôi ra ngoài để đến tập đoàn làm việc, một đứa trẻ chạy tới, đưa cho tôi một bức thư, nói là có người cho cậu bé xem ảnh của tôi, sau đó bảo cậu bé đưa thư cho tôi.”

“Trong thư nói gì?” Tay đút trong túi của Đường Hạo Tuấn siết lại.

“Tôi không biết rốt cuộc là ai kêu đứa trẻ đó đưa thư cho tôi, tôi cho rằng là trò đùa ác ý nên không xem, vứt thư đi, nhưng buổi trưa lại có một đứa trẻ khác chặn tôi lại, đưa cho tôi một bức thư, tôi biết khả năng không phải là trò đùa ác ý, vì vậy mở thư ra, nội dung trong thư đã dọa tôi giật mình, bên trên viết ‘tôi đã biết kế hoạch ông muốn giết Đường Thần để có được tập đoàn Đường Thị rồi’.”

“Chỉ vậy sao?” lông mày của Đường Hạo Tuấn nhíu chặt thành hình chữ xuyên.

Đường Mãnh gật đầu: “Không sai, chỉ có một câu này, nội dung trong thư không phải là dùng bút viết, mà là gõ bằng máy, cho nên tôi không thể dùng nét bút biết được người gửi thư rốt cuộc là ai, càng không biết người đó sao lại biết tôi động sát tâm, tôi lo lắng hai hôm, lại nhận được một bức thư nữa.”

Khựng lại một chút, Đường Mãnh thở dài, dường như biết mình đã không còn đường lui nữa, cũng từ bỏ cầu sống, ông ta cũng không muốn giấu diếm nữa, tiếp tục nói: “Trong bức thư nói, người đó cũng muốn giết vợ chồng Đường Thần, hy vọng tôi và người đó hợp tác, người đó nói người đó có thể dụ vợ chồng Đường Thần đến một nơi, để tôi phái người đi đâm chết bọn họ, nếu đồng ý thì liên hệ với người đó, vậy nên cuối thư là một số điện thoại.”

“Tiếp tục.” Đường Hạo Tuấn cụp mắt, khiến người khác không nhìn rõ thần sắc trong mắt, nhưng hàn ý tỏa ra xung quanh lại khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Đường Mãnh liếc nhìn ông ta: “Tôi lúc đó vì một bản kế hoạch mà thua Đường Thần, bị ba mắng không bằng Đường Thần, cho nên hận ý trong lòng đối với Đường Thần đạt tới điểm giới hạn, sau đó đã gọi vào số điện thoại đó. Sau khi gọi, người đó lại không nghe máy, ngược lại cúp máy, gửi một tin nhắn cho tôi, kêu tôi chuẩn bị sẵn người, đến cơn đường đó đợi tin tức của người đó, sau đó tôi đã làm theo.”