Chương 1218
Giám ngục đi ra.
Đường Hạo Tuấn nói vài câu với anh ta.
Giám ngục đáp: “Yên tâm đi anh Đường.”
Dứt lời, giám ngục trở lại đằng sau Đường Mãnh, sau đó túm tay của Đường Mãnh, dùng dao rạch rách ngón cái của Đường Mãnh.
Đường Mãnh đau đớn mà hét lên: “Các người làm gì, tôi muốn kiện, kiện cậu là giám ngục, vậy mà dám làm người khác bị thương!”
“Ở phiên tòa thứ nhất, ông đã bị tước bỏ quyền chính trị cả đời, cho nên ông không có quyền kiện tôi.” Giám ngục lãnh khốc đáp lại.
Bên ngoài, bà Đường bị một màn này làm cho trợn mắt há hốc mồm: “Hạo Tuấn, đây là…”
“Bà sẽ biết ngay thôi.” Đường Hạo Tuấn đáp lại với vẻ mặt vô cảm.
Bà Đường thấy vậy, gật đầu, không mở miệng, tiếp tục nhìn bên trong.
Giám ngục ở bên trong giở thỏa thuận ly hôn, sau đó bóp ngón tay chảy máu của Đường Mãnh ấn lên chỗ ký tên.
Ngay lập tức, bà Đường đã hiểu, hai tay kích động siết lại.
Đường Mãnh cũng hiểu mục đích của giám ngục, điên cuồng gào lên: “Cậu buông tôi ra, buông ra, các ngươi đây là cưỡng ép.”
Giám ngục nghe thấy phản kháng của Đường Mãnh, anh ta thờ ơ, tay hơi dùng sức, ngón cái của Đường Mãnh đã ấn xuống mục ký tên.
Lúc này, Đường Mãnh đột nhiên không giãy giụa nữa, cũng không gào thét nữa.
Bởi vì sự việc đã xác định, giãy giụa gào thét, cũng vô dụng.
Cho nên nhất thời, cả người Đường Mãnh dường như mất hồn, ngây ngốc không có phản ứng gì nữa.
Giám ngục để tờ thỏa thuận ly hôn lại vào ô truyền vật.
Bà Đường vội vàng cầm lên, lật xem, nhìn dấu vân tay mới bên trên, bà ta kích động đến mức rơi nước mắt: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi, tôi cuối cùng cũng được tự do rồi.”
Ly hôn với Đường Mãnh, tài sản của Đường Mãnh, bà ta có thể được chia một nửa, cộng thêm của hồi môn của bà ta và một vài bất động sản, xe, trang sức… cộng thêm lại cũng có mấy trăm tỷ.
Nửa đời sau, bà ta có thể tiêu dao rồi.
“Nếu đã lấy được đơn thỏa thuận ly hôn, bà có thể đi rồi, trực tiếp đến ủy ban nhân dân làm thủ tục ly hôn, tôi sẽ kêu Trình Hiệp đi với bà, sau khi lấy được giấy chứng nhận ly hôn, trong ba ngày, rời khỏi nhà tổ.” Đường Hạo Tuấn nhìn bà Đường vui mừng, lạnh lùng nói.
Bà Đường vội gật đầu: “Yên tâm, trong ba ngày nhất định dọn đi.”
“Đi thôi.” Đường Hạo Tuấn phất tay.
Bà Đường sau khi đi, Đường Hạo Tuấn nhìn sang Đường Mãnh.
Đường Mãnh lúc này đã hồi hồn, căm hận anh: “Cậu khiến tôi tan nhà nát cửa, cậu bây giờ hài lòng rồi chứ?”
“Đương nhiên.” Đường Hạo Tuấn đút hai tay vào túi quần, đáp bằng giọng nói lạnh lùng.
Cả người Đường Mãnh run rẩy: “Sớm biết… sớm biết cậu là một kẻ vô ơn, tôi nên nhân lúc cậu còn bé giết cậu, cho dù trong tay ba nắm giữ chứng cứ tôi giết vợ chồng Đường Thần, tôi cũng không nên tha cho cậu, nếu không tôi bây giờ sẽ không rơi tới bước đường này.”