Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1217




Chương 1217

Ngày tháng sau này, bà ta sẽ không làm phiền đứa con trai này, cũng sẽ không liên lạc với đứa con trai này, càng sẽ không liên lụy đến đứa con trai này, coi như chuyện duy nhất mà người làm mẹ như bà ta có thể làm vì con.

Tuy nhiên Đường Mãnh không nghĩ như vậy, cũng không vĩ đại như vậy.

Cảm xúc của ông ta kích động đập chân, con ngươi như nứt ra, nói: “Cho dù chúng ta không tận chức trách của người làm ba mẹ, nhưng chúng ta cho nó sinh mạng, nó phải hiếu thuận với chúng ta, phải đến cứu chúng ta.”

“Vậy ông nằm mơ đi, vẫn là nằm mơ thực tế hơn đấy.” Bà Đường lại trợn mắt lườm, sau đó mở túi văn kiện ra, từ trong lấy ra thỏa thuận ly hôn và bút, để vào ô truyền vật bên dưới kính thủy tinh: “Được rồi, cái khác tôi không muốn nói, 10 phút cũng sắp hết rồi, ký tên đi.”

“Đây là cái gì?” Đường Mãnh không đưa tay cầm, vậy nên cũng không nhìn thấy đồ ở trong.

Bà Đường ngáp một cái: “Thỏa thuận ly hôn.”

Sắc mặt của Đường Mãnh thay đổi: “Bà muốn ly hôn với tôi sao?”

“Phải, ông cũng sắp chết rồi, Hạo Minh cũng không trở về, cái nhà này cũng nên giải tán rồi, cho nên mau ký đi, để cho tôi đi.”

“Bà nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi bị bắt vào đây thì bà muốn ly hôn, trong… trong mắt bà còn có người chồng như tôi không!” Đường Mãnh nhấc tay run rẩy chỉ bà Đường.

Bà Đường phì cười: “Chồng sao? Rất xin lỗi, thật sự không có, ông xứng làm chồng của tôi sao? Chúng ta kết hôn mới một tháng thì ông tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài, tôi tìm tới cửa, ông còn đánh tôi, khi tôi mang thai, ông thậm chí mang người phụ nữ ở bên ngoài về nhà, sau khi tôi sinh Hạo Minh, ông còn sống chung với người phụ nữ khác, những chuyện ông làm, có chuyện nào không phải đâm trái tim của tôi chứ?”

“Tôi… tôi…” Đường Mãnh bỗng không có lời để đối đáp, càng có chút không dám nhìn vào mắt của bà ta.

Bà Đường lau mắt, lại nói: “Ông khiến tôi thương tổn khắp người, ông dựa vào đâu cảm thấy tôi còn coi ông là chồng, tôi nói cho ông biết, ông sớm đã không phải là chồng của tôi rồi, tôi cũng sớm không yêu ông nữa, nếu không tôi sẽ không ở bên ngoài nuôi đàn ông, nhưng đúng thật, ở bên ngoài có người khác thật sự kích thích.”

“Bà… bà không biết liêm sỉ!” Đường Mãnh tức đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Bà Đường cười ha ha: “Liêm sỉ là gì, tôi tìm đàn ông ông tìm phụ nữ, tôi không biết liêm sỉ, vậy ông không phải cũng vậy sao? Nói ra thì, tôi làm như vậy, là bị ông ép, cho nên ông có tư cách gì để trách tôi, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, được rồi, mau lên, ký tên đi, tôi phải đi nữa.”

“Tôi sẽ không ký, bà chết cái tâm tư này đi.” Đường Mãnh nhìn bà Đường với ánh mắt u ám, bỏ rõ suy nghĩ muốn quấn chết bà Đường.

Bà Đường cũng tức giận, đang muốn nói gì đó, tiếng bước chân truyền đến, kèm theo giọng nói mất kiên nhẫn của Đường Hạo Tuấn: “Nói xong rồi chứ?”

“Ông ta không ký tên.” Bà Đường ngoảnh đầu, chỉ vào Đường Mãnh, cáo trạng với Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn cậu từng đồng ý với tôi, sẽ khiến ông ta ly hôn với tôi.”

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Tôi sẽ.”

Nói rồi, anh bước tới.

Đường Mãnh thấy anh đi tới, trái tim cũng co rút: “Cậu muốn làm cái gì?”

Đường Hạo Tuấn không cầm ống nghe nên không nghe thấy lời của Đường Mãnh, nhưng nhìn khẩu hình miệng của Đường Mãnh, cũng biết Đường Mãnh đang nói gì.

Anh không có đáp lại, gật đầu với giám ngục ở đằng sau Đường Mãnh.