Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 121: “giết Tôi Cô Xứng À”






Đường Hạo Tuấn đặt laptop sang bên cạnh rồi đứng lên, nhẹ nhàng vỗ tay.

Tổng Vy nghe thấy, cười cười đi về phía anh:
“Tổng giám đốc Đường, xem diễn tập xong có cảm giác như thế nào?” “Không tệ” Đường Hạo Tuấn buông tay: “Nhưng vẫn có thể tốt hơn nữa” “Ồ? Tổng giám đốc Đường có đề nghị gì sao?”
Tống Vy kinh ngạc hỏi.

Tổng giám đốc Đườngh ừ một tiếng: “Lúc nãy tôi có ghi chú lại một ít, em có thể xem thử”
“Được, để tôi xuống xem” Nói xong, Tổng Vy hơi cong gối, định nhảy xuống khỏi sàn catwalk.

Đường Hạo Tuấn thấy thế, nhíu mày, vươn tay về phía cô.


Tống Vy khó hiểu nhìn tay của anh.

Đường Hạo Tuấn mím môi: “Không phải cô muốn xuống sao?”
“À, đúng vậy!”
Cuối cùng Tổng Vy cũng hiểu ra, anh muốn đỡ cô xuống.

Lấy lại tinh thần, Tống Vy đặt tay vào lòng bàn tay Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn nắm tay cô, tay dùng lực, nâng cô từ trên sàn catwalk xuống.

Sau đó anh buông tay, đưa laptop mới bỏ xuống cho cô.

Tổng Vy nhận lấy, mở ra xem.

Anh ghi chú rất cẩn thận, cẩn thận đến cự ly sải bước của mỗi người mẫu, làn váy bay lên cong bao nhiêu độ cũng có.

Không thể không nói, đúng là làm người ta bội phục.
“Tổng giám đốc Đường, cái này.”
Tổng Vy chỉ vào một chỗ trên laptop, có hơi khó hiểu, định hỏi thăm tổng giám đốc Đườngh, điện thoại của Đường Hạo Tuấn lại đột nhiên vang
lên.

“Em chờ chút” Đường Hạo Tuấn ra thế tay tạm ngưng, lấy điện thoại ra.

Nhìn thoáng qua thông báo cuộc gọi, anh nghe máy: “Giai Nhi!”

Nghe thấy cái tên này, Tống Vy hơi nhúc nhích lỗ tai theo bản năng nhìn về phía điện thoại của anh.

Đường Hạo Tuấn không để ý đến sự thay đổi của Tống Vy, đang nghiêm túc lắng nghe người ở đầu dây bên kia nói cái gì.

Vài giây sau, anh khẽ mở đôi môi mỏng nói: “Tôi biết rồi, tôi đến ngay”
Nói xong, anh buông điện thoại nhìn Tống Vy: “Tôi có việc phải đi một lúc, có cái gì khó hiểu thì chờ tôi quay về công ty lại nói.”
Tống Vy ráng gượng cười: “Được, anh đi đi”
“Ừ”
Đường Hạo Tuấn bỏ điện thoại vào túi áo vest, nhấc chân đi ra cửa.
Anh bước đi có vẻ rất sốt ruột, Lâm Giai Nhi đã xảy ra chuyện gì sao? Đang suy nghĩ, một nhân viên đi đến bên cạnh Tống Vy: “Nhà thiết kế Tống, có người tìm cô, đang ở phòng nghỉ.” “Ai thế?” Tổng Vy thu hồi suy nghĩ từ trên người Đường Hạo Tuấn về, khó hiểu hỏi.

Nhân viên lắc đầu: “Tôi không quen, là một cô gái, nói là họ Tống!”
Không lẽ là Tống Huyền!
Tống Vy nhướng mày, sau đó cảm ơn nhân viên, đi đến phòng nghỉ.

Cửa phòng nghỉ đang mở, Tổng Vy bước vào một bàn tay đột nhiên quơ đến.

Tống Vy ngưng tầm mắt lại, vội vàng nghiêng đầu sang bên cạnh, khó khăn lắm mới tránh được, nhưng móng tay Tổng Huyền vẫn quẹt trúng mặt CÔ.

Có lẽ là đã trầy da, Tống Vy đau nhíu mày.

Tống Huyền nhìn cô với vẻ mặt như muốn ăn thịt người: “Đồ để tiện, cô còn dám trốn à?”
Tổng Vy vuốt phần mặt bị quạt trầy, lạnh lùng trả lời: "Cô đánh tôi mà tôi không được trốn à? Hơn nữa chúng ta cùng một người ba, tôi là đồ để tiện thì cô là cái thứ gì?”

“Cô.” Tống Huyền không ngờ cô lại biết ăn nói đến thế, tức giận giơ tay lên lần nữa.

Lần này, Tống Vy giơ tay lên, túm lấy cánh tay Tống Huyền, cũng trở tay tát ngược lại.

Bốp!
Tổng Huyền bị đánh lệch mặt sang một bên, ngơ ngác, một lúc lâu sau mới ôm mặt, không thể tin nổi trừng mắt nhì Tống Vy: “Cô dám đánh tôi?” “Nực cười, mắc gì tôi lại không dám”
Tống Vy vỗ bàn tay phát đau vì đánh cô ta, cười khẩy trả lời.

Tống Huyền tức điên, giương nanh múa vuốt nhào đến: "A a a, con nhỏ để tiện này, tôi muốn giết cô!”
“Giết tôi? Cô xứng à?”
Tống Vy cười khinh thường, sau đó không hề hoang mang nhấc chân, đá vào cẳng chân Tống Huyền.
Tổng Huyền mất trọng tâm, bị vướng ngã xuống đất, răng đập vào môi, miệng chảy màu ròng ròng.
“Chậc chậc, trông thảm ghê!” Thấy tình trạng thê thảm của Tống Huyền, Tống Vy lạnh lùng nói.

Sau đó cô bước lên, ngồi xổm xuống bên cạnh Tống Huyền, duỗi tay túm tóc Tống Huyền, nâng đầu Tống Huyền lên: “Vừa mới gặp mặt đã đòi đánh đòi giết tôi, người ngoài còn tưởng cô mới trốn từ viện tâm thần nào ra đấy”
Tống Huyền nghe hiểu được Tống Vy đang ám chỉ nói cô bị điên, trừng to mắt, định bò dậy xé xác Tống Vy.

Nhưng Tống Vy lại dùng đầu gối đè sau lưng cô, đè chặt cô xuống đất: “Tôi khuyên cô tốt nhất nên ngoan một chút, mấy ngày nay tâm trạng của tôi không được tốt cho lắm, mẹ cô chọc tôi, mà cô lại là con gái của bà ta, tôi cũng không chắc là bản thân sẽ làm gì cô, mau nói, rốt cuộc cô đến đây để làm gì?”