Chương 1206
Đôi mắt của Đường Hạo Tuấn đột nhiên có chút đờ đẫn sau khi nghe xong lời nói của Bà Đường.
Trong hơn mười năm không ở bên cạnh cha mẹ, thì ra là Đường Hạo Minh đã ở bên cạnh hai người.
Đường Hạo Minh khiến mẹ cảm nhận được niềm hạnh phúc đáng lẽ phải có khi làm mẹ, vậy mẹ mới giao Duy Tâm cho Đường Hạo Minh?
Nếu nghĩ như vậy, thì mọi chuyện đã thông suốt.
Nhìn Đường Hạo Tuấn mất tập trung, Bà Đường lại nói: “Hạo Tuấn, những gì nên nói bác đã nói rồi, còn chuyện bác ly hôn….”
“Được rồi, bà muốn ly hôn, tôi đồng ý, tôi sẽ kêu Trình Hiệp đưa bà đến gặp Đường Mãnh ở nhà giam.” Đường Hạo Tuấn hơi cụp mi xuống, giọng nói có chút khàn khàn.
Bà Đường nghe vậy liền vui vẻ cười nói: “Cảm ơn Hạo Tuấn, cảm ơn Hạo Tuấn.”
Đường Hạo Tuấn không đáp lại, xoay người rời đi, đi về phía căn phòng.
Bước đến cửa phòng, cửa đang mở.
Hai đứa trẻ đang ngồi trên thảm với đồ chơi xung quanh, Trình Hiệp cầm đồ chơi, đang chơi rất vui với hai đứa trẻ.
Còn Tống Vy đang đứng trước cửa sổ sát đất, quay lưng với anh, nói chuyện điện thoại với người khác.
“Ba.” Tống Hải Dương phát hiện Đường Hạo Tuấn trước, cười rồi kêu lên một tiếng.
Sau đó Tống Dĩnh Nhi cũng gọi theo.
Tống Vy sau khi nghe thấy, bỏ điện thoại xuống, quay người lại, cười với người đàn ông: “Anh về rồi à?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu, nhấc chân bước vào.
Trình Hiệp nhanh chóng đứng dậy: “Tổng giám đốc, vậy tôi ra ngoài trước.”
“Đưa Hải Dương và Dĩnh Nhi ra ngoài luôn.” Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, rồi nói.
Trình Hiệp biết hai vợ chồng có chuyện cần nói, gật đầu đồng ý, sau đó đưa hai đứa trẻ ra ngoài.
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy bước tới gần Đường Hạo Tuấn: “Sao vậy, không vui hả?”
Đường Hạo Tuấn không phủ nhận.
Anh lúc này đúng là không vui chút nào, vô cùng nặng nề, cũng rất hổ thẹn.
“Có phải Bà Đường đã nói gì với anh không?” Tống Vy kéo anh đến bên giường, sau khi ngồi xuống thì hỏi.
Đường Hạo Tuấn xoa xoa thái dương: “Anh đã biết vì sao mẹ anh giao Duy Tâm cho Đường Hạo Minh rồi.”
“Vì sao?” Tống Vy chớp mắt.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Bởi vì mẹ coi Đường Hạo Minh như con trai của mình, Duy Tâm, đó là món quà của một người mẹ tặng cho con trai mình, không phải của một người thím tặng cho một người cháu.”
“Vậy là sao? Tại sao mẹ lại coi Đường Hạo Minh là con trai của mẹ?” Tống Vy cảm thấy khó hiểu.
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Anh nhớ rằng, trước đây anh có nói qua với em, từ nhỏ anh đã không lớn lên bên cạnh ba mẹ.”
“Ừm, em nhớ.” Tống Vy gật đầu.
Đường Hạo Tuấn rũ mắt xuống, trầm giọng nói: “Năm ba tuổi, anh bị ông nội đưa đi, ở bên ông nội, do chính ông nội nuôi nấng, vì vậy, thời gian anh gặp mặt ba mẹ hầu như không có, lâu dần, tuy rằng vẫn còn tình cảm nhưng không đủ thân thiết, lúc năm tuổi, ông nội sắp xếp anh ra nước ngoài, tiếp nhận nền giáo dục ưu tú tiến bộ nhất, kể từ đó mãi đến khi anh mười lăm tuổi mới quay về.”