Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1205




Chương 1205

Bà Đường gật đầu: “Bác thực sự không biết, bác cũng không biết rõ nó như tưởng tượng của cháu, đối với đứa con trai này, bác thậm chí có thể nói rằng bác không hiểu gì về nó, cũng là lỗi của bác, trước đây bác chưa từng quan tâm tới nó, cho nên nó cũng không xem bác là mẹ.”

Trước đây bởi vì Đường Mãnh ngoại tình, bà ta cứ lo làm ầm ĩ, cứ lo đi bắt tiểu tam, vốn dĩ chưa nghĩ qua làm sao chăm sóc đứa con trai Đường Hạo Minh này.

Thậm chí bà ta còn trách mắng Đường Hạo Minh, cho rằng Đường Hạo Minh không giúp người mẹ này giữ chân trái tim của người ba, cho nên, bà ta đã đánh Đường Hạo Minh, cũng chửi qua Đường Hạo Minh.

Đợi đến khi sau này bà ta dần dần buông bỏ tình cảm với Đường Mãnh, nhớ đến đứa con trai này, muốn hàn gắn tình cảm mẹ con, mới phát hiện đã muộn rồi.

Trong lòng đứa con trai này đã không còn bà ta nữa, tuy rằng vẫn gọi bà ta một tiếng mẹ, nhưng bà ta biết rằng, trong lòng nó như một con rắn độc vậy, có thể bỏ rơi người mẹ này bất cứ lúc nào.

Cũng bởi vì vậy, sau khi nhận thức được điều này, ngoài miệng là bà ta vẫn còn quan tâm đứa con trai Đường Hạo Minh này, ngoài ra cũng không lo bất kỳ chuyện gì của con trai mình nữa, bởi vì bà ta cũng không thể lo được.

“Vậy thì bà làm mẹ thất bại thật đấy.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng chế giễu.

Bà Đường không nói gì.

Đúng vậy, rất thất bại.

Bà ta bị nhốt ở nhà tổ, Đường Mãnh bị bắt vào tù, bà ta không tin Đường Hạo Minh không biết chuyện này.

Nhưng Đường Hạo Minh hoàn toàn không có ý định cứu cha mẹ mình, không phải thất bại thì là gì.

Cho nên bây giờ bà ta đã hiểu rõ, chồng và con trai đều không đáng tin, chỉ có thể dựa vào bản thân và tiền của mình.

Ly hôn với Đường Mãnh, lấy của hồi môn của mình rời đi, tự do tự tại ở bên ngoài không tốt sao?

“Còn chuyện này tôi muốn biết nữa, mẹ tôi, tại sao lại giao bất động sản Duy Tâm cho Đường Hạo Minh?” Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm Bà Đường hỏi.

Thực ra trong lòng anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý Bà Đường không biết gì.

Dù sao Bà Đường cũng không hiểu gì Đường Hạo Minh, không biết cũng là chuyện thường tình.

Nhưng anh vẫn muốn thử.

“Duy Tâm?” Trên mặt Bà Đường lộ ra vẻ kinh ngạc: “Mẹ cháu thực sự giao Duy Tâm cho Hạo Minh rồi?”

Nhìn bộ dạng của Bà Đường, Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay, giọng điệu trở nên gấp gáp hơn rất nhiều: “Bà biết gì đúng không?”

“Bác … bác không biết nhiều, bác chỉ biết rằng mẹ của cháu năm đó đúng là có nói sẽ giao Duy Tâm cho Hạo Minh, nhưng bác chỉ tưởng rằng bà ấy nói đùa, dù sao Duy Tâm cũng là của hồi môn của bà ấy, không ngờ rằng bà ấy làm thế thật.” Nói tới đây, khuôn mặt Bà Đường xuất hiện sự đố kỵ.

Đường Hạo Tuấn bắt lấy, siết tay càng chặt hơn: “Vì sao lại giao cho Đường Hạo Minh?”

“Bác không biết, nhưng bác đoán rằng là do mẹ cháu rất yêu thương Hạo Minh.” Bà Đường nhìn anh: “Cháu từ nhỏ đã ở bên ông cụ Đường, hoặc không thì ra nước ngoài học tập, rất ít khi ở nhà, mà trong khoảng thời gian mười mấy năm cháu không ở nhà, là Hạo Minh ở bên cạnh mẹ cháu, mẹ cháu đối xử với Hạo Minh rất tốt, gần như xem Hạo Minh là con trai mình, còn Hạo Minh cũng rất thương mẹ cháu….”

Bà ta rõ ràng mới là mẹ ruột của Hạo Minh, nhưng trong mắt Hạo Minh, lại xem người phụ nữ Lục Linh ấy là mẹ.