“Tổng giám đốc Đường!” Thấy anh, mắt Tống Vy không nhịn được lóe lên chút kinh ngạc và vui mừng.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy, tâm trạng tốt hơn: “Ừ” “Sao anh lại đến đây?”
Tổng Vy tò mò hỏi.
Đường Hạo Tuấn khoác tay lên bệ cửa: “Đến đón em”
“Đón tôi?”
Tống Vy kinh ngạc chớp mắt.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Tôi nghe Giang Hạ nói em đã đến nhà họ Tống, tôi lo nhà họ Tống sẽ làm khó em, cho nên đến xem thử? Nghe được lời này, trong lòng Tống Vy ấm áp: “Thì ra là thể yên tâm đi, bọn họ không làm gì tôi cả.”
“Vậy là tốt rồi, lên xe đi, hôm nay là lần diễn tập cuối cùng của người mẫu, ngày mai khai mạc, rất bận!”
Đường Hạo Tuấn chủ động mở cửa ghế phụ lái.
Tống Vy cũng không khách sáo với anh, vòng qua ngồi vào xe.
Đến hội trường thời trang, Tống Vy tạm thời tách ra với Đường Hạo Tuấn, đi đến hậu trường nói về chi tiết show thời trang ngày mai cùng mấy người mẫu.
Đường Hạo Tuấn thì đứng trên sàn catwalk, nghe nhân viên báo cáo về vấn đề bảo an của khu vực này, tránh ngày mai xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Lúc này, Trình Hiệp đi đến bên cạnh anh: “Tổng giám đốc” Đường Hạo Tuấn không để ý đến anh, nhìn sàn catwalk: “Đã điều tra xong chưa?”
“Đã điều tra xong rồi, Tống Huy Khanh đúng là đang bán tháo cổ phần” Trình Hiệp gật đầu.
Đường Hạo Tuấn cười trào phúng: “Ông ta không có tiền, không bán cổ phần thì làm sao bồi thường cho Tống Vy được, ông ta bán bao nhiêu?”
“Tạm thời vẫn chưa rõ, nhưng chắc là sẽ không quá cao, dù sao Tống Thị đang trong giai đoạn có thể phá sản bất cứ lúc nào, nếu bạn quá cao thì ông ta sẽ không bán cổ phần ra được.
Trình Hiệp nói.
Đường Hạo Tuấn thay đổi dáng ngồi: “Vậy lại ép giá của ông ta tiếp, ép đến sáu mươi tỷ, chỉ đủ để bồi thường cho Tống Vy thôi.”
“Nếu như thế thì tương đương với việc ông ta bán cổ phần uổng công rồi, hơn nữa ít đi chút cổ phần đó, ông ta không còn lực khống chế mạnh với Tống Thị nữa, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị hội đồng quản trị liên danh đuổi khỏi ghế chủ tịch” Trình Hiệp cười nói.
Đáy mắt Đường Hạo Tuấn đầy vẻ lạnh lùng: “Đó là mục đích của tôi”
Mấy năm nay, Tổng Huy Khanh thường mượn danh anh giành lợi ích, lúc trước nể mặt Tổng Huyền, anh mắt nhắm mắt mở, nhưng bây giờ Tống Huy Khanh càng lúc càng quá đáng, dạo gần đây còn mượn danh nghĩa của anh, định vay ngân hàng một khoản tiền lớn.
Đây là chuyện anh không thể nào chịu đựng, vừa khéo mượn cơ hội này cho Tổng Huy Khanh một lời cảnh cáo.
“Vâng, tôi đã biết, tôi sẽ đi làm ngay” Trình Hiệp nói, xoay người rời đi.
Đường Hạo Tuần tiếp tục chú ý sàn catwalk.
Không lâu sau, sau khi người phụ trách hô to, nhân viên làm việc trên sàn catwalk đều đi xuống, sau đó, đèn đều bị tắt hết, cũng có nghĩa diễn tập sắp bắt đầu.
Rất nhanh, âm nhạc vang lên, một nhóm người mẫu cao ráo chân dài, vô cùng khí thế, mặc lễ phục vô cùng xa hoa bước ra.
Đường Hạo Tuần ngồi ở hàng ghế đầu tiên bên dưới sàn catwalk, vuốt cằm nghiêm túc nhìn lần diễn tập này.
Tuy vẻ mặt anh không có phản ứng gì quá nhiều, nhưng trong mắt lại chứa đầy ánh sáng, rõ ràng rất hài lòng về lần diễn tập này.
Thời gian diễn tập rất dài, mỗi khi Đường Hạo Tuấn xem một bộ quần áo thì đều sẽ ghi chú gì đó vào laptop đặt trên đùi.
Một tiếng sau, người mẫu cuối cùng đi xong, Tống Vy lên sân khấu.
Cô là nhà thiết kế ra sân khấu chào cảm ơn, đứng ở vị trí chính giữa sàn catwalk, chắp tay củi người vải chào xung quanh sân khấu.