Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1194




CHƯƠNG 1194

Đường Hạo Tuấn thấy cô không muốn nói nên không hỏi tiếp.

Dù sao, khi nào cần biết thì anh sẽ biết thôi, không cần phải hỏi rõ ràng.

“Đúng rồi, ngày hành hình Tô Thu còn bao lâu?” Tống Vy bất ngờ hỏi.

Đường Hạo Tuấn nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Ba ngày sau.”

Tống Vy gật đầu, biểu thị đã ghi lại.

Sau đó, cô nghĩ về điều gì đó, nhìn anh: “Phiên tòa chung thẩm của Đường Mãnh sắp tới rồi đúng không?”

Khi nói đến Đường Mãnh, cả người Đường Hạo Tuấn ngay lập tức phả ra sự lạnh lẽo.

Anh khẽ thở dài: “Một tuần sau.”

“Tới lúc đó anh sẽ tham dự chứ?”

Đường Hạo Tuấn nói: “Tất nhiên, anh muốn tận mắt thấy kết cục của Đường Mãnh.”

“Vậy em đi với anh” Tống Vy nắm tay anh.

Phiên tòa của Tô Thu, anh đã luôn ở bên cạnh cô.

Tất nhiên, cô cũng vậy.

Đường Hạo Tuấn ôm lấy Tống Vy và hôn lên tóc cô: “Được.”

“Mẹ, ba, hai người lại hôn nhau rồi.” Đột nhiên, một giọng nói nũng nịu và non nớt phát từ đỉnh đầu, làm gián đoạn sự thân mật của đôi vợ chồng.

Hai vợ chồng cùng ngước nhìn lên, thấy hai đứa trẻ tay trong tay đứng trên cầu thang, cười hi ha nhìn họ.

Khuôn mặt của Tống Vy liền đỏ bừng, có hơi xấu hổ.

Dù sao mặt cô cũng chưa đủ dày để xem việc thân mật trước mặt con như chưa từng xảy ra.

Còn tên mặt dày Đường Hạo Tuấn vẫy gọi hai đứa trẻ: “Lại đây.”

“Tới đây” Hai đứa trẻ đi xuống cầu thang, chạy về phía hai người.

Sau khi chạy đến, hai đứa trẻ leo lên ghế sofa và ngồi ở giữa hai vợ chồng.

“Ba, mới nãy con và Dĩnh Nhi ở trên lầu đã nghe được cuộc trò chuyện của hai người. Ông ngoại có để lại gì cho chúng ta ạ?” Tống Hải Dương hỏi.

Tống Vy và Tống Kim có thể gọi tên của Tống Huy Khanh.

Nhưng hai đứa trẻ vẫn gọi là ông ngoại, chẳng qua chúng trước giờ không gọi trước mặt Tống Huy Khanh mà thôi.

“Ông đã để lại cho con và Dĩnh Nhi mỗi người một căn nhà.” Đường Hạo Tuấn giấu ngôi nhà vốn cho Tống Vy, cầm hai phần tài liệu trên bàn và đưa nó cho Tống Hải Dương.

Tống Hải Dương mở ra đọc.

Tống Dĩnh Nhi không biết nhiều chữ, nhưng cũng không cản trở được bé xem chung với anh trai.

“Thế mà lại là căn nhà ở trung tâm thành phố.” Tống Hải Dương ngạc nhiên đến mức lông mày nhướng lên.

Đường Hạo Tuấn vuốt ve tóc bé: “Chờ tới sinh nhật của hai đứa, ba cũng tặng cho hai đứa quà nhé, bảo đảm còn xịn hơn.”