CHƯƠNG 1191
“Chuyện này không giống, nếu anh mua cho mẹ em, em sẽ không đưa anh tiền, nhưng phần mộ này là mua cho Tống Huy Khanh.” Tống Vy đáp.
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Vậy cũng không cần chuyển cho anh, cứ chuyển cho quỹ từ thiện dưới trướng Đường thị là được rồi.”
“Cũng được, xem như tích chút âm đức cho Tống Huy Khanh đi.” Tống Vy gật đầu.
Lúc này, Tống Kim đi tới: “Chị, vừa rồi có luật sư gọi điện thoại cho em, nói muốn gặp chúng ta.”
“Luật sư?” Tống Vy nghi hoặc nhìn cậu: “Luật sư gì? Của ai?”
“Ông ta nói là Tống Huy Khanh kêu ông ta tới.” Tống Kim đáp.
Đường Hạo Tuấn mỉm cười: “Xem ra Tống Huy Khanh có di vật gì muốn cho hai người.”
Tống Vy cau mày: “Ai thèm di vật của ông ta.”
“Vậy có kêu luật sư tới không chị?” Tống Kim nhỏ giọng hỏi.
Tống Vy khép hợp đồng trong tay lại, đặt lên bàn trà trước mặt: “Kêu ông ta tới đi, chị cũng muốn xem xem, Tống Huy Khanh rốt cuộc kêu ông ta tới làm gì.”
“Dạ.” Tống Kim gật đầu, lấy điện thoại ra, gọi lại số luật sư.
Khoảng một tiếng sau, luật sư tới.
“Đường tổng, mợ Đường, cậu Tống” Luật sư lịch sự chào hỏi ba người.
Tống Vy chỉ đối diện: “Luật sư Vương, mời ngồi.”
“Cảm ơn mợ Đường.” Luật sư Vương bình thản ngồi xuống.
Đường Hạo Tuấn nhìn ông ta: “Tôi biết ông, ở thành phố Giang cũng khá nổi tiếng, sở trường nhất là kiện cáo tranh chấp di sản, cho nên ông đến có liên quan tới di sản của Tống Huy Khanh?”
Luật sư Vương đẩy gọng kính, cười gật đầu: “Đường tổng nói không sai, lần này tôi tới quả thực là vì di sản của ông Tống.”
“Thật bị anh đoán trúng rồi.” Cùi trỏ Tống Vy chọt vào người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông cong môi: “Rất đơn giản, Tống Huy Khanh cũng chết rồi, nhưng trước khi chết ông ta lại sắp xếp luật sư, ngoại trừ vì chút di sản di vật, còn có thể vì sao.”
“Luật sư Vương, ông ta định sắp xếp di sản của mình thế nào?” Bên cạnh, Tống Kim rót ly trà cho luật sư Vương, hỏi.
Luật sư Vương lấy xấp văn kiện trong túi công văn của mình ra: “Đây chính là tất cả tài sản cá nhân của ông Tống, bảy căn nhà, hai tòa biệt thự, sáu cửa hàng, cùng một số đồ cổ đáng giá và tiền mặt, các vị có thể đọc trước một chút.”
Tống Vy nghe thấy Tống Huy Khanh lại có nhiều bất động sản như vậy thì rất kinh ngạc: “Xem ra lúc xí nghiệp Tống thị phá sản, tài sản trong tay ông ta còn nhiều hơn tưởng tượng của em.”
“Cũng không lạ, đây đều là tài sản Tống Huy Khanh mua trước khi phá sản, hơn nữa ông ta phá sản là vì anh chèn ép, không phải do bất ổn tài chính, cho nên sau khi phá sản vẫn có thể giữ lại tài sản trước đó, cũng rất bình thường.” Đường Hạo Tuấn lật xem danh sách cổ đông, nói.
Nếu Tống Huy Khanh phá sản bởi hỗn loạn tài chính, thì những thứ này sớm đã bị ngân hàng thu đi hết lúc phá sản rồi.
“Luật sư Vương, ông ta định đưa những thứ này cho ai?” Tống Vy đặt thống kê bất động sản trong tay xuống, hỏi.
Tống Kim cũng nhìn luật sư Vương.
Luật sư Vương đáp: “Ông Tống nói, bảy căn nhà, năm căn cho cậu Tống, hai căn cho mợ Đường, biệt thự mỗi người một căn, còn có đồ cổ, 70% cho cậu Tống, 30% cho mợ, về phần tiền mặt, mợ và cậu Tống mỗi người một nửa. Đương nhiên, mợ cũng đừng cảm thấy ông Tống phân chia không công bằng, ông ấy chia như vậy cũng có nguyên nhân.”