Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1188




CHƯƠNG 1188

Tống Vy tự châm biếm cười: “Đúng vậy, chỉ là tình yêu này, bình thường bị hận thù che đậy, cho nên mới không nhìn thấy, không cảm giác được, nhưng bây giờ Tống Huy Khanh chết rồi, người chết thì nợ nần cũng mất, theo cái chết của ông ta, thù hận của em với ông ta cũng hoàn toàn tiêu tán, tình thương bị hận thù đè ép đó cuối cùng cũng dâng lên.”

Cô sao có thể không thương Tống Huy Khanh chứ.

Đó là ba ruột cô, dù người ba này đối xử với cô và Kim không thể so với Tống Huyền.

Nhưng trong quang cảnh hai mươi năm trước, Tống Huy Khanh cũng từng yêu thương cô và Kim, điểm này cô không thể xóa bỏ.

“Có muốn ngủ một lát không?” Đường Hạo Tuấn hỏi.

Tống Vy hít thở sâu, gật đầu: “Được, đến bệnh viện thì gọi em.”

Tống Huy Khanh qua đời, mặc dù không ảnh hưởng tới cô nhiều bằng lúc mẹ qua đời, nhưng cũng không ít.

Cô cần điều chỉnh lại một lát.

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếp: “Được.”

Tống Vy rúc trên ghế lái phụ, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Thực ra nói là ngủ, còn không bằng nói là đang chợp mắt, hàng mi run rẩy thể hiện rõ ràng cô căn bản không ngủ, cũng không ngủ được.

Làm sao ngủ được chứ, Tống Huy Khanh chết rồi, cô vẫn chưa bạc bẽo đến mức không chút nào để ý.

Trái tim cô vẫn chưa phóng khoáng đến vậy.

Đường Hạo Tuấn cũng biết điều này, không quấy rầy cô, yên lặng lái xe.

Anh lái rất chậm, chặng đường vốn một giờ đồng hồ, anh lái hai tiếng mới về tới bệnh viện.

Đường Hạo Tuấn gọi Tống Vy dậy.

Tống Vy mở mắt: “Đến rồi?”

“Đến rồi.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Tống Vy không nói nữa, im lặng mở cửa xe, bước xuống, đi vào bệnh viện.

Đến ngoài phòng bệnh Tống Huy Khanh, Tống Kim đang ngồi trên hành lang, tay đang vuốt ve thứ gì đó.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tống Kim ngẩng đầu, mắt vẫn còn đỏ: “Chị, anh rể.”

Tống Vy gật đầu, xem như trả lời, sau đó đi tới cửa phòng bệnh, nhìn vào trong.

Bên trong đã được dọn dẹp, giường bệnh trống rỗng.

Tống Kim đứng cạnh cô nói: “Sau khi em gọi điện cho chị xong, phía bệnh viện đã đưa ông ta đến nhà xác.”

Tống Vy ừ một tiếng, không cảm thấy ngoài ý muốn với kết quả này.

Cô đoán được.

Bệnh nhân qua đời ở bệnh viện, không thể ở lại phòng bệnh lâu, phải nhanh chóng chuyển tới nhà xác.

Cho nên sau khi nhìn thấy phòng bệnh được dọn dẹp, cô đã đoán được Tống Huy Khanh ở đâu.

“Trước khi ông ta mất có nói gì không?” Đường Hạo Tuấn dựa vào tường, nghiêng mặt nhìn Tống Kim hỏi.

Tống Kim gật đầu: “Có, ông ta nói, ông ta hi vọng chúng ta chôn ông ta cạnh mẹ.”