Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1186




CHƯƠNG 1186

Hiện giờ Tô Thu đã đền tội, cô đã báo thù được cho Lưu Mộng, phiền muộn của cô cuối cùng cũng tiêu tan.

Đường Hạo Tuấn hạ cửa kính xe xuống, cũng vẫy tay với Tống Vy: “Nhanh lên, đi thôi.”

“Em đến đây.” Tống Vy gật đầu, bước chân nhanh hơn, chạy bước nhỏ tới.

Đường Hạo Tuấn vươn người ra, mở cửa ghế phụ cho cô.

Tống Vy ngồi lên: “Để anh đợi lâu rồi.

“Đâu có.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu, sau đó nghĩ tới gì đó, chỉ về phía sau: “Nhìn xem.”

“Cái gì thế?” Tống Vy ngây người, sau đó quay đầu, khi nhìn thấy cảnh tượng ở ghế sau, cô lập tức ngạc nhiên há to miệng: “Sao lại nhiều hoa như vậy?”

Ở ghế sau bày đầy hoa hồng đỏ, vừa nhìn qua đã mà một khoảng đỏ tươi, trông rất đẹp mắt.

Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn hơi cong lên: “Đây đều là quà anh tặng em.”

Tống Vy nhìn về phía anh: “Đang yên đang lành sao lại tặng hoa cho em?”

“Tô Thu đền tội, là một ngày đáng mừng, thế nên anh tặng hoa cho em, để em vui vẻ một chút, hoa đều mua ở cửa hàng gần đây, cũng không đắt lắm, đừng để ý, sau này anh sẽ bù đắp cho em sau.” Đường Hạo Tuấn nói.

Khóe mắt Tống Vy ươn ướt, mỉm cười lắc đầu: “Em không để ý gì đâu, em rất vui, cảm ơn ông xã.”

Cô nói xong, hít sâu một hơi, sau đó túm lấy cà vạt anh, kéo xuống.

Người đàn ông cúi đầu xuống, Tống Vy khẽ cười với anh, sau đó hôn lên.

Đường Hạo Tuấn hơi kinh ngạc, không ngờ cô đột nhiên lại cảm ơn anh như vậy.

Nhưng rất nhanh ánh mắt anh đã trầm xuống, đảo khách thành chủ, bàn tay to lớn ôm lấy gáy cô, hôn lại cô.

Không biết qua bao lâu, đến khi hai người đã không thở nổi, Đường Hạo Tuấn mới buông Tống Vy ra, kết thúc nụ hôn dài thế kỷ này.

Tống Vy hạ cửa kính xe xuống, thở dốc.

Sau khi thở dốc xong, cuối cùng hô hấp cũng bình ổn lại.

Đường Hạo Tuấn cũng vậy, ngón tay lau sạch vết nước trên khóe miệng, sau đó vươn người ra thắt đai an toàn cho cô: “Về chứ?”

“Ừ, về thôi.” Tống Vy mỉm cười gật đầu.

Đường Hạo Tuấn khẽ vuốt tóc cô, vừa khởi động xe thì điện thoại reo lên.

Nhưng không phải của anh mà là của Tống Vy.

Tống Vy lấy điện thoại ra nhìn thử: “Là Tiểu Kim gọi tới.”

“Nghe đi, anh lái chậm một chút.” Đường Hạo Tuấn xoay chìa khóa nói.

Tống Vy ừ một tiếng, nhấn nghe điện thoại: “A lo, Tiểu Kim.”

“Chị…” Giọng Tống Kim mang theo tiếng khóc nức nở.

Tống Vy nhíu mày: “Sao thế?”

Sao lại khóc chứ?

Ở đầu bên kia điện thoại, Tống Kim xoay người, nhìn phòng bệnh phía sau, cả người Tống Huy Khanh che vải trắng, khóc không thành tiếng: “Chị, Tống Huy Khanh, ông ấy…”