“Chào cô Tống, xin hỏi cô biết tôi ư?” Lâm Giai Nhi thu tay về, mỉm cười hỏi cô.
Tống Vy nhìn Kiều Phàm đứng cạnh, chép miệng: “Kiều Phàm từng nhắc đến cô với tôi”
“Ra là như vậy, là vinh hạnh của tôi.
Cô Tống, mời ngồi.” Lâm Giai Nhi chỉ vào chỗ bên cạnh giường bệnh.
Tống Vy nói cảm ơn rồi ngồi xuống, nhìn cô ta tiếp tục tiếp nhận các bước điều trị tiếp theo của Kiều Phàm.
Quá trình điều trị dường như không tốt lắm, khuôn mặt Lâm Giai Nhi hiện rõ vẻ khổ sở, cuối cùng cô ta hét lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.
Tổng Vy đứng lên: “Kiều Phàm, cô ấy không sao chứ?”
Kiều Phàm chẳng thèm liếc nhìn Lâm Giai Nhi, chỉ tháo găng tay ra nói: “Không sao, hiện tượng bình thường thôi” “Vậy thì tốt” Tống Vy thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta đi thôi, tiếp theo là công việc của y tá” Kiều Phàm nhìn cô nói.
Tống Vy đáp ừm, rồi ra khỏi phòng bệnh Lâm Giai Nhi cùng anh.
Trên đường quay về phòng khám, Tống Vy dò hỏi: “Kiều Phàm, khi nào cô Lâm đó có thể khỏi hẳn?” “Em rất quan tâm cô ta?” Kiều Phàm đẩy mắt kính trên mũi lên, không trả lời cô mà hỏi ngược lại.
Tống Vy cười đáp: “Cũng không hẳn là quan tâm, tôi chỉ thấy cô ấy đau đớn như vậy có hơi đồng tình” “Thật ra cô ta đã gần hồi phục hoàn toàn rồi, qua một khoảng thời gian nữa thì có thể xuất viện về nhà nghỉ dưỡng” Kiều Phàm đút tay vào túi áo blouse trắng nói.
“Vậy thì quá tốt rồi” Tống Vy gật đầu nói: “Trước đây tôi nghe anh nhắc đến cô Lâm, hôm nay gặp mặt mới thấy, cô ấy thật sự rất dịu dàng.”
“Dịu dàng?” Kiều Phàm nhướng mày, đôi mắt dưới mắt kính thoáng qua tia chế giễu.
Tống Vy nghiêng đầu nhìn anh: “Sao thế, tôi nói sai à?” “Không có” Kiều Phàm lắc đầu đáp.
Rồi Tống Vy ngồi trong phòng khám của anh một lát, mới chào tạm biệt.
Tổng Vy quay về tập đoàn Đường thị, sau khi đưa thẻ nhớ cho bộ phận may mặc, thì bắt đầu làm việc.
Buổi chiều, cô lại tới chỗ biểu diễn thời trang, xem buổi diễn tập của mấy người mẫu, kết thúc một ngày, cô mệt đến mức ê ẩm cả người.
Buổi tối, Tổng Vy vừa nấu cơm xong thì chuông cửa vang lên.
Cô bưng thức ăn lên bàn ăn, tùy ý chùi tay lên tạp dề, rồi đi ra cửa.
Tống Vy vừa mở cửa ra, nhìn thấy người đàn ông bên ngoài, thì ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt: "Tổng giám đốc Đường”
Đường Hạo Tuấn ừm một tiếng, xem như đáp lại.
Tổng Vy buông bàn tay đang mở cửa ra, làm động tác mời: “Tổng giám đốc Đường, mời vào trong ngôi chút lát” “Không cần đâu, tôi tới đây chỉ để lấy đồ, sẵn tiện hỏi cô gần đây có đắc tội với ai không?”
Đường Hạo Tuấn nhìn cô nói.
Tống Vy khẽ nhíu mày: “Ý anh là sao?”
“Vụ cướp giật tối qua là có âm mưu từ trước, chứ không phải sự cố, chiều nay tên giật túi xách đó đã sớm tỉnh lại, anh ta khai rằng, có người đưa ảnh của em cho anh ta, nói có thể trên người em có khoản tiền kếch xù.”
“Khoản tiền kếch xù..” Tống Vy khẽ đọc lại bốn chữ này, rồi nghĩ tới chuyện gì đó, siết chặt nắm đấm.
Đường Hạo Tuấn thấy hành động này của cô thì híp mắt hỏi: “Em biết là ai à?”
“Ừm, là Tô Thu” Tống Vy gật đầu.
Cô kể lại chuyện cô đã gặp Tô Thu trong cửa hàng 4S vào hôm qua, nhưng lại che giấu chuyện liên quan đến Lâm Quốc Thần.
Đường Hạo Tuấn nghe xong thì mím môi im lặng.
Anh không ngờ nguyên nhân mọi chuyện lại là vì cô đã tống tiền Tô Thu.
Nên mới khiến Tô Thu trả thù.
“Lá gan em.” Đường Hạo Tuấn mở miệng định nói gì đó, nhưng điện thoại Tống Vy lại đổ chuông, ngắt lời anh.
Tống Vy lúng túng xin lỗi anh, rồi vén tạp dề, rút điện thoại trong túi quần ra, sau khi nhìn tên người gọi trên màn hình mới nghe máy: “A lô, Hạ à?” “Vy ơi, không ổn rồi” Giang Hạ gấp gáp nói.
Tống Vy nghiêm túc hỏi: “Sao thế?”
Giang Hạ tức giận đáp: “Chẳng phải sáng qua cậu đã chuyển 9 tỷ cho tớ à, nên buổi chiều tớ đã đặt xong một lô máy móc, hôm nay lô máy móc đó đã được chuyển tới, nhưng hai tiếng trước, có một nhóm người xông vào nhà xưởng của chúng ta, đập phá toàn bộ máy móc”