CHƯƠNG 1117
Lúc ở trong nước anh không ngủ.
Buổi tối khi hai người cùng sang bên này, mải chăm sóc hai con nên anh cũng không ngủ, thế là bằng với một ngày một đêm không ngủ.
Rồi sau khi anh trở về cũng không ngủ. Vậy là đã ba mươi sáu tiếng anh không chợp mắt.
“Không, trên máy bay anh xử lý vài việc.” Đường Hạo Tuấn trả lời.
Tống Vy mím môi: “Sớm biết thế này, lúc đó em nhất quyết không cho anh đưa mẹ con em đi, sẽ không đến nỗi để anh phải giải quyết công việc trên máy bay.”
Đường Hạo Tuấn cảm nhận được Tống Vy đang tự trách bèn mỉm cười: “Được rồi, không trách em. Có chuyện gì vậy?”
“Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng. Vừa rồi em nhận được tin Tống Huyền có thai.” Tống Vy trả lời.
Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Con của ai?”
“Không biết nữa. Phía bệnh viện tâm thần gọi tới hỏi phải sắp xếp thế nào, đón cô ta ra để dưỡng thai hay là tiếp tục để cô ta ở đó. Một mình em khó quyết định cho nên hỏi ý kiến của anh.” Tống Vy kể.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt: “Một mình cô ta ở phòng đơn trong bệnh viện tâm thần không ảnh hưởng tới việc dưỡng thai đâu.”
Tống Vy chợt hiểu: “Cho nên ý của anh là không để cô ta ra ngoài à?”
“Ừ, không cần thiết, cứ để cô ta ở trong đó dưỡng thai. Còn về đứa trẻ trong bụng cô ta, nếu cô ta muốn sinh ra thì để cô ta nuôi, nếu không muốn thì làm thủ thuật phá đi cho cô ta.” Đường Hạo Tuấn nói.
Đứa trẻ không có tội tình gì nên anh sẽ không ra tay với một đứa trẻ.
Nhưng chuyện mẹ của đứa trẻ có muốn giữ nó lại hay không thì không còn liên quan gì tới anh nữa.
“Em biết rồi.” Tống Vy gật đầu sau đó nghiêm mặt, giọng nói nghiêm khắc nói: “Anh vẫn còn đang giải quyết công việc à? Nếu đúng như thế thì mau dừng lại đi ngủ đi. Em không muốn đến một ngày nào đó lại nhận tin anh lao lực mà chết đâu. Anh có tin nếu anh mà chết thật, em sẽ đưa hai con tái giá ngay lập tức, để hai con gọi người khác là ba không!”
Nét mặt Đường Hạo Tuấn sa sầm xuống.
Tuy biết cô lo lắng quan tâm anh, sợ anh không nghe lời mới nói lời đe dọa anh như thế, nhưng anh vẫn thấy khó chịu, gằn giọng: “Em đừng có mơ!”
Tái giá?
Gọi người khác là ba?
Không có cửa đâu!
Tống Vy nghe thấy anh không vui, bụm miệng cười: “Được rồi, em chỉ nói thế thôi. Anh mau nghỉ ngơi đi, anh đã hơn ba mươi rồi, nếu không giữ gìn sức khoẻ, nhỡ đâu ngày nào đó anh có mệnh hệ gì thì em và hai con phải làm sao? Biết đâu đấy em lại đưa theo hai con tái giá thật đó.”
“Em dám!” Giọng nói Đường Hạo Tuấn vút lên.
Tống Vy càng cười tươi vui vẻ: “Anh thử xem em có dám không?”
Đường Hạo Tuấn mím môi mỏng thành một đường, đáp: “Em không có cơ hội ấy đâu. Em chỉ có thể là của anh thôi.”
“Vâng vâng vâng, vậy anh mau nghỉ ngơi đi. Em cũng phải đi thi đây, sau đấy còn phải đi đón Tiểu Kim nữa.” Tống Vy nhìn giờ rồi nói.
Đường Hạo Tuấn đáp lời: “Ừ.”