CHƯƠNG 1116
Tống Vy vui mừng: “Tốt quá. Dĩnh Nhi và Hải Dương biết tin chắc chắn sẽ rất vui cho xem. Bao giờ em đến, chị đi đón em?”
“Bốn giờ chiều mai ạ.” Tống Kim trả lời.
Tống Vy ghi nhớ thời gian này: “Chị biết rồi.”
Bốn giờ chiều vừa đúng lúc kết thúc cuộc thi, cô có thời gian qua đó.
Sau đấy hai chị em lại nói chút chuyện bồi đắp tình cảm rồi mới kết thúc cuộc gọi.
Nói xong, Tống Vy đến phòng của hai con thông báo cho chúng biết tin cậu của hai bé sẽ đến.
Quả đúng như dự đoán, hai bé đều rất vui vì bọn chúng lâu lắm rồi không được gặp cậu.
Tống Vy chơi với hai con một lúc. Vì ban ngày hai bé ngủ rồi nên mãi không buồn ngủ, còn rất hứng khởi.
Còn cô mới một lúc đã buồn ngủ không chịu được.
May mà cuối cùng Hải Dương bảo cô về phòng. Cậu nói tự mình chăm sóc cho em gái được, đến lúc buồn ngủ cậu sẽ đưa em gái đi ngủ nên Tống Vy mới về phòng.
Cô luôn rất yên tâm về Hải Dương, để Dĩnh Nhi cho cậu chăm sóc cũng không phải lo lắng.
Tống Vy về phòng, sấy qua tóc rồi vùi đầu đi ngủ.
Sáng hôm sau Hạ Bảo Châu gọi cô dậy: “Vy Vy, vừa rồi có điện thoại tìm cậu.”
“Ai thế?” Tống Vy mở cửa phòng, dựa vào khung cửa, ngáp dài.
“Là điện thoại của bệnh viện tâm thần gọi đến, nói Tô Huyền có thai rồi.” Hạ Bảo Châu trả lời.
Tống Vy lập tức tỉnh cả ngủ, trợn trừng mắt: “Cậu nói gì cơ? Tống Huyền… Không phải, Tô Huyền có thai? Của ai?”
“Không biết, bên bệnh viện tâm thần không nói. Tớ nghĩ là họ cũng không biết, chỉ có Tô Huyền mới biết thôi.” Hạ Bảo Châu lắc đầu.
Tống Vy bóp trán: “Có thai cơ á?”
“Phải đấy. Lúc tớ nghe điện cũng hãi cả hồn luôn. Bên phía viện tâm thần hỏi phải giải quyết chuyện này thế nào, muốn đón ra để dưỡng thai hay là tiếp tục nhốt ở đó.” Hạ Bảo Châu chuyển lời.
Tống Vy mím môi: “Chuyện này… để tớ hỏi Hạo Tuấn.”
Dù sao cũng là chuyện liên quan tới một sinh mệnh, cô không muốn tự mình quyết định, vẫn phải nói cho Hạo Tuấn biết.
Hạ Bảo Châu gật đầu: “Ừ, vậy cậu bàn bạc cách xử lý với tổng giám đốc Đường đi. Tớ kệ đấy, đi xuống trước đây. Cậu mau xuống ăn sáng đi, tớ đi gọi hai bé con.”
Tống Vy ậm ừ: “Cậu đi đi.”
Hạ Bảo Châu rời đi.
Tống Vy đóng cửa phòng, hàng lông mày xinh đẹp của cô nhíu chặt.
Cô thực sự không ngờ rằng Tống Huyền còn bày ra được một đứa con.
Tống Vy bước về bên giường, lấy điện thoại gọi cho Đường Hạo Tuấn.
Bên chỗ Đường Hạo Tuấn là buổi tối, chắc anh đã về đến nơi rồi.
Cô đang mải nghĩ thì điện thoại kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng nói có phần mệt mỏi của người đàn ông: “Sao thế?”
“Ông xã, trên máy bay anh không ngủ à?” Tống Vy nhíu mày hỏi.