CHƯƠNG 1092
Cô ta mặc đồ bệnh nhân, đội một bộ tóc giả xuất hiện ở trước phòng của Mạnh Ngọc. Nhưng cô ta không vào trong mà lại dựa lưng lên ván cửa bên cạnh, hơi cúi đầu xuống làm người ta khó thấy nét mặt.
Hai phút trôi qua, Lâm Giai Nhi ngước đầu lên, ngoài việc cắn môi ra thì nét mặt không thay đổi nhiều như Tống Huyền.
Cô ta hít một hơi thật sâu, siết chặt tay rồi lẳng lặng rời đi.
Xem hết đoạn video này, Đường Hạo Tuấn nghiến răng kèn kẹt.
Anh lại đoán sai thêm lần nữa.
Lần này cũng tưởng là Đường Mãnh nhưng không ngờ lại là Lâm Giai Nhi.
Ngay cả Tống Vy cũng ngạc nhiên vô cùng: “Hóa ra Lâm Giai Nhi đã biết Hải Dương và Dĩnh Nhi là con của anh từ lâu nhưng lại vờ như không biết. Lúc chúng ta chiến tranh lạnh, cô ta còn khuyên em và anh ly hôn, nói em để anh nuôi con người khác là bất công với anh.”
“Cô ta nói với em như vậy à?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vì sao không nói với anh?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày.
Tống Vy lườm anh: “Lúc đó em tìm anh để nói chuyện biết bao nhiêu lần mà anh nào chịu, sao em có thể nói được.”
“… Anh xin lỗi.” Đường Hạo Tuấn tự biết đuối lý.
Tống Vy mỉm cười: “Thôi, chuyện đã qua rồi. Cần xử lý hai chuyện này trước đã.”
Cô chỉ vào video.
Giọng Đường Hạo Tuấn lại trầm xuống thêm lần nữa, anh nhìn Trình Hiệp: “Điều tra xem Tống Huyền làm cách nào để đổi mẫu ADN, đổi của tôi hay của hai đứa bé.”
“Chắc là của hai đứa bé.” Trình Hiệp trả lời: “Mẫu của tổng giám đốc do chính tay tôi đưa cho bác sĩ Mạnh nên chỉ có mẫu của lũ trẻ là dễ bị tác động nhất thôi. Mẫu của bọn trẻ là do bác sĩ ở trường mẫu giáo lấy máu, không biết người đó có vấn đề hay không.”
“Nếu vậy thì điều tra bác sĩ kia xem, và cả giáo viên phụ trách kiểm tra ở trường mẫu giáo nữa, điều tra ra vấn đề gì thì lập tức báo với tôi.” Đường Hạo Tuấn ra lệnh.
Trình Hiệp gật đầu: “Tôi hiểu rồi, vậy còn video thứ hai thì sao?”
“Cũng vậy.” Đường Hạo Tuấn nhỏ giọng nói: “Mạnh Ngọc không đánh tráo mẫu thì chắc chắn Lâm Giai Nhi sẽ sắp xếp bác sĩ và y tá khác. Cậu thử kiểm tra y bác sĩ làm việc ở khoa giám định lúc đó xem.”
“Tôi biết rồi.” Trình Hiệp gật đầu.
“Cậu đi đi.” Đường Hạo Tuấn phất tay.
Trình Hiệp rời đi.
Bỗng nhiên, bé con trên giường bệnh khẽ rên lên.
Con ngươi của Tống Vy co rụt lại, lập tức đứng phắt người dậy, chạy tới bên giường bệnh, ánh mắt mong chờ nhìn cô bé nằm ở đó.
Đường Hạo Tuấn cũng như thế, anh đứng bên cạnh cô, cùng cô mong ngóng con tỉnh lại.
Tống Dĩnh Nhi cũng không phụ lòng mong mỏi và ánh mắt chăm chú của hai người. Cô bé mở to đôi mắt, gọi: “Mẹ ơi?”
Đường Hạo Tuấn hơi ghen tị, dịu dàng nói: “Còn có ba nữa.”