Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1065




CHƯƠNG 1065

Cô ta không còn cách nào khác đành liều mình tiếp tục hoàn thành kế hoạch gạo nấu thành cơm của mình.

Vốn dĩ mọi việc đều diễn ra theo kế hoạch của cô ta, nhưng không ngờ lại lòi ra một Giang Hạ, cô ấy đã phá tanh bành kế hoạch của cô ta và vạch trần bộ mặt thật của cô ta trước mặt Hạo Tuấn.

Khiến cô ta hận không thể giết chết người phụ nữ Giang Hạ này ngay lập tức.

Nhưng cô ta còn chưa xuống tay với Giang Hạ thì Hạo Tuấn đã bắt nhốt cô ta lại, ngay cả khi cô ta tự sát thì Hạo Tuấn cũng chưa một lần mềm lòng.

Nhưng cũng may bây giờ cô ta đã ra ngoài rồi, đợi đấy, cho dù là Tống Vy hay Giang Hạ, cô ta cũng sẽ không bỏ qua.

Còn cả Hạo Tuấn nữa, nếu đã không chấp nhận cô ta thì cô ta sẽ hủy hoại anh, cô ta không có được anh thì người khác cũng đừng hòng!

Đang nghĩ ngợi thì Lâm Giai Nhi nghe thấy tiếng trẻ con cười khúc khích vọng ra từ biệt thự.

Không bao lâu, cửa biệt thự mở ra, Tống Dĩnh Nhi cầm con diều chạy ra ngoài: “Anh trai, anh nhanh lên đi, chúng ta ra vườn thả diều.”

“Anh biết rồi.” Giọng nói không chút hứng thú của Tống Hải Dương từ ngoài cửa truyền đến, hiển nhiên là không có hứng thú thả diều cho lắm.

Nhưng em gái cậu thích nên cậu chỉ có thể đi thả diều cùng bé.

Lâm Giai Nhi nhìn thấy hai đứa trẻ thì khuôn mặt bị che dưới vành mũ lập tức trở nên vặn vẹo đáng sợ, cô ta siết chặt nắm đấm.

Là hai đứa nhóc này.

Trước đây khi cô ta còn sống trong biệt thự, hai đứa nhóc này không ít lần ngáng chân cô ta, khiến cô ta rất xấu hổ.

Không thể không nói, hai đứa nhóc này và con ả Tống Vy kia đều khiến người ta chán ghét.

“Dì à, dì là ai thế, sao dì lại đứng trước cổng nhà cháu vậy?” Trong khi Lâm Giai Nhi còn đang lơ đãng, Tống Dĩnh Nhi đã đi tới trước mặt cô ta, ngậm ngón tay trong miệng nghiêng đầu nhìn cô ta.

“Nhà mày?” Khóe miệng Lâm Giai Nhi lạnh lùng nhếch lên. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tống Dĩnh Nhi gật đầu: “Đúng vậy, đây là nhà cháu, dì đi lạc sao ạ? Nếu dì đi lạc thì cháu sẽ nhờ bà Vương chỉ đường cho.”

“Chỉ đường? Không cần đâu, tôi chỉ đến đây nhìn một chút thôi.” Lâm Giai Nhi mỉm cười lạnh lẽo.

Tống Dĩnh Nhi không nhìn rõ khuôn mặt của cô ta, nhưng nghe thấy tiếng cười quái dị ấy, khuôn mặt đáng yêu có chút sợ hãi, theo bản năng lùi lại hai bước.

Bé lùi về sau đúng lúc va phải Tống Hải Dương đang đi tới.

“Sao mà hấp ta hấp tấp vậy, suýt nữa ngã rồi thấy chưa.” Tống Hải Dương đỡ lấy cô gái nhỏ, tuy rằng trên mặt thì tỏ ra ghét bỏ, nhưng trong lời nói lại tràn đầy quan tâm.

“Anh trai, cái dì này…” Tống Dĩnh Nhi chỉ vào Lâm Giai Nhi ở đối diện.

Lúc này, Tống Hải Dương mới nhận ra có người đang đứng trước mặt mình, cậu ngẩng đầu lên nhìn: “Dì là ai?”

Cậu không lịch sự hỏi thăm đối phương giống như Tống Dĩnh Nhi.

Dù sao một người không nhìn rõ mặt mũi, đột nhiên xuất hiện ở trước cửa nhà bọn họ, ai biết có phải người xấu hay không.

Cho nên không cần phải lịch sự làm gì.