Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1048




CHƯƠNG 1048

Đường Hạo Tuấn vốn muốn lên lầu, nghe thấy lời này thì lập tức dừng chân, quay đầu nhìn sang dì Vương: “Dì biết đây là đồ của ông nội sao?”

“Đúng, trước đây từng thấy.” Dì Vương gật đầu trở lời.

Đường Hạo Tuấn nheo mắt: “Trước đây bao lâu?”

“Chắc khoảng 7 năm trước.” Dì Vương nghĩ rồi trả lời: “Lúc đó ông chủ còn sống, tôi tận mắt nhìn thấy ông chủ ôm két bảo hiểm này ra khỏi nhà tổ, nhưng sau khi quay về thì két bảo hiểm không thấy nữa, sau đó ngày hôm sau thì ông chủ tự sát.”

Nghe vậy, lần này Đường Hạo Tuấn đã hoàn toàn chắc chắn, bên trong chính là di chúc.

“Đúng rồi thưa cậu, thứ này, cậu tìm được ở đâu thế, còn khá bẩn.” Dì Vương nhìn trên két bảo hiểm chưa lau sạch đất, chê bai nói.

Đường Hạo Tuấn cụp mắt lạnh nhạt nói: “Ở cạnh bia mộ của ba mẹ tôi.”

“Cái gì?” Dì Vương sững người: “Ở cạnh bia mộ của cậu hai và mợ hai sao?”

“Ừm.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Dì Vương chớp mắt: “Ông chủ tại sao muốn để cái này ở cạnh bia mộ của bọn họ, trong này là thứ gì?”

“Di chúc.” Đường Hạo Tuấn nói xong thì đi lên lầu.

Trình Hiệp cũng vội vàng đi theo.

Dì Vương kích động nắm chặt tay: “Di chúc, vậy mà là di chúc, tốt quá rồi, lần này cậu hai và mợ hai cuối cùng cũng có thể báo thù rồi!”

Bà ta cũng biết cậu hai và mợ hai chết như nào, là bị Đường Mãnh hạ lệnh đâm chết.

Cho nên bà cũng rất hy vọng cậu chủ tìm được di chúc, trừng trị Đường Mãnh, trả thù cho cậu mợ hai.

Nhưng ông chủ giấu di chúc quá kỹ, cậu chủ căn bản không tìm được ở đâu.

Bây giờ tốt rồi, cậu chủ vẫn là tìm được di chúc.

Trong phòng sách, Đường Hạo Tuấn bảo Trình Hiệp để két bảo hiểm lên bàn.

sau khi Trình Hiệp để lên, xong lắp pin.

Màn hình mật mã trên két bảo hiểm lập tức tít một tiếng rồi sáng lên.

Trình Hiệp thở phào: “Tốt quá rồi, mật mã vẫn chưa hỏng, còn có thể dùng, nếu hỏng thì gay rồi, thứ đồ này là sản phẩm đặc biệt, bên ngoài gần như không có ai có thể sửa, chỉ có thể đưa tới phía quân đội để sửa, quá phiền phức.”

Người kinh doanh đều không muốn dính tới phía quân đội, càng không muốn nợ ân tình phía quân đội.

Nếu không không dễ trả, ngộ nhỡ phía quân đội kêu anh làm gì, chuyện cần làm đâu phải chuyện anh muốn làm, nhưng lại không từ chối được nên rất phiền.

Đường Hạo Tuấn không để ý điều này, đưa tay muốn mở két bảo hiểm.

Trình Hiệp ngăn anh lại: “Khoan đã tổng giám đốc.”

“Sao thế?” Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta.

“Anh biết mật mã là bao nhiêu sao?” Trình Hiệp hỏi: “Khóa mật mã của loại két bảo hiểm này chỉ có thể sai ba lần, nếu ba lần đều không đúng thì khóa mật mã sẽ kích động trình tự tự hủy, đến lúc đó két bảo hiểm không mở ra được, trừ phi dùng bom phá mảnh cao, nhưng như thế vẫn phải làm phiền phía quân đội, đồ bên trong cũng có khả năng sẽ bị nổ.”