Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 92: Có không có tư cách nhin thấy anh ấy






"Nếu không phải Mộ Thừa Huyền lòng dạ ác độc, Mộ phu nhân năm đó sẽ chết chảy trong bệnh viện tâm thần à?"

Kiều Tư Nam rất it khi kích động như vậy, đuôi mắt cũng đã đỏ lên, khóe môi cười lạnh, giọng nói châm biếm, trêu tức: "Ha ha, các người luôn miệng nói, Mộ đại tổng tài chính trực, ngay thẳng, vĩ đại của các người bị mỹ nhân nhà tôi hại phải vào phòng cấp cứu, có nghĩ tới thật ra anh ấy làm quả nhiều chuyện ác, nên người vợ chết thảm trước kia đến tìm anh ấy bảo thủ không?"

"Cậu... Cậu..."

Lương Ngọc Nghi bị lời nói quá đáng này của Kiều Tu Nam làm cho tức giận đến run cả người, bà chỉ vào mặt Kiều Tư Nam: "Kiều Tư Nam, cậu đừng tưởng rằng hai năm nay Kiều gia nhà cậu phát triển tốt, liền vô pháp vô thiên như vậy, cậu cũng nên đi hỏi ông già Kiểu Vân Thiên nhà cậu gặp tôi, có phải còn phải hành lễ với tôi hay không, thức thời thì giao mối tai họa này ra, Lương Ngọc Nghi tôi muốn mạng của ai, toàn bộ Bắc Thành này ai dâm bảo vệ?".

"Mộ phu nhân nói đùa cái gì vậy, bà muốn mạng mỹ nhân nhà tôi, đừng nói tôi không đồng ý, ngay cả con trai Mộ Thừa Huyền của bà cũng chưa chắc sẽ đồng ý đâu!"

Kiểu Tư Nam biết Lương Ngọc Nghi có danh vọng rất cao ở Bắc Thành, cao đến mức cha hắn cũng phải nhưong bà ba phần, là người thông minh thi thật sự không nên vì một người phụ nữ mà kết thù với bà.

Đảng tiếc, người phụ này này lại là một người phụ nữ rất quan trọng đối với hắn.

Bất luận như thế nào hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhin.

"Ngài đừng quên, tại sao con trai của ngài lại bị thương, anh ấy liều chết để bảo vệ cho cô ấy, bà lại muốn mạng của cô ấy, lỡ như Mộ đại tổng tài binh an không có chuyện gì, mà người phụ nữ anh ấy dùng mạng để đổi lại bị mẹ của minh giết chết, bà cảm thấy anh ấy sẽ đối xử với bà như thế nào?"

Kiều Tư Nam nở nụ cười sắc bén, nhắn nhỏ.

"Di Lương, càng là lúc này, chúng ta càng phải tỉnh táo..."


Cổ Mạn Mạn đỡ Lương Ngọc Nghi, nói bằng giọng không nặng không nhẹ: "Hiện tại Lê tiểu thư đã có Kiều nhị thiếu gia là hộ hoa sử giả (*) rồi, chúng ta giữ cô ấy như thế nào đây, chẳng bằng đợi Mộ Thừa Huyền thoát khỏi nguy hiểm, để tự anh ấy giải quyết đi, một người kiêu ngạo như anh ấy, lại bị phản bội, mẹ cảm thấy anh ấy sẽ tùy tiện tha thứ sao?"

(*) Người bảo vệ người đẹp

Cô ta nói một tràn, giống như là đang giải vây nhưng thật ra không khác gì đổ dầu vào lửa.

Một đám thân thích và quan chức cấp cai của tập đoàn Mộ thị đều nhìn Lê Vãn Ca bằng ảnh mắt khinh thường.

Lê Văn Ca muốn giải thích nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Cô vẫn luôn nhin cửa phòng cấp cửu, cải đèn đỏ đang sáng kia giống như nắm chặt lấy trải tim cô...

Lương Ngọc Nghi cảm thấy lời nói của Cố Mạn Mạn có mấy phần đạo lý, tạm thời không quan tâm Lê Văn Ca nữa.

"Thả lỏng một chút, Mộ Thừa Huyền ở bên trong nhất định không có chuyện gì."

Kiều Tu Nam thấy Lê Văn Ca quả khẩn trương, có chút đau lòng, nhịn

không được nhỏ giọng an ủi.

Đang nói, cửa phòng cấp cứu mở ra.

"Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?"

Lương Ngọc Nghi vọt tới đầu tiên, Mộ Thừa Phong và những người Mộ thị khác xung vây lại.

Lê Văn Ca chi cỏ thể đứng bên ngoài nhìn xuyên một đảm người, nhìn bác sĩ ở phía xa, khẩn trương đến mức không thể thở được.

"Ý trí của Mộ tiên sinh rất kiên định, khả năng hồi phục cũng rất mạnh, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà cần nằm viện mấy ngày để quan sát thêm, dů sao thủy não của anh ấy bị thương, không thể không quan tâm."

Đảm người nghe thấy không có chuyện gi, nhao nhao thở dài nhẹ nhõm.

Lê Văn Ca cũng nhẹ nhàng thở ra, cả người giống như khinh khí cầu, đột nhiên không có không khí nữa, thân thể đều mềm nhũn ra, đứng cũng không vững.

"Mỹ nhân, cô vẫn ổn chữ, nhìn cô yếu ớt đến mức một cơn gió cũng có thể thổi ngã, tôi diu con qua bên cạnh nghỉ ngơi một chút..."

Kiều Tư Nam có ý muốn đỡ Lê Văn Ca đến nghi ngơi trên ghế bên cạnh.

Mộ Thừa Huyền bị quấn đầy bằng gạc trên đầu, nằm trên xe đẩy, được y tá đẩy ra.

"Mộ Thừa Huyền!"

Lòng Lê Văn Ca bị bóp nghẹn, nghiêng nghiêng ngã ngã chạy đến, muốn nhìn thấy hắn,

"Cút đi, cô không có tư cách đến gần anh ấy!"


Người đầy cô là Mộ Thừa Phong.

Cái người đản ông luôn mỉm cười vui vẻ với cô, bây giờ trong mắt chỉ có sự chán ghét.

Lê Văn Ca cón muốn đuổi theo, lại bị Kiều Tư Nam kéo lại.

"Lúc này cô là mục tiêu công kích, không cần tham gia náo nhiệt, còn ngại minh chết chưa đủ sớm hay sao?"

"Tôi muốn nhìn thấy anh ấy, từ lúc anh ấy bị đè, tôi chưa từng nhìn thấy

rõ anh ấy."

Giọng nói của Lê Văn Ca rất nghẹn ngào, nước mắt chảy dài xuống.

Rơi xuống cảnh tay Kiều Tư Nam, sự nóng bỏng này khiến trái tim hắn

dau.

Hắn lộ ra về phức tạp, trầm giọng hỏi: "Đồ rác rười như vậy, hại cô chưa đủ thảm à, cô còn đối xử thật lòng với anh ấy như thế?"

Lê Văn Ca không có cách nào trả lời lại.

Đúng vậy, có phải cô quá thật lòng rồi không?

Mộ Thừa Huyền tự tay đưa cô vào bệnh viện tâm thần, nhẫn tâm để cô táng thân trong biển lửa, loại người rác rưởi như vậy, chết một trăm lần cũng không đáng tiếc, cô ở đây lo lắng cái gì?

"Được, yên tâm đợi đi, cô không cần phải gấp gáp đi thăm anh ấy, có

người Mộ gia ở, bọn họ sẽ không để cô đến gần anh ấy nửa bước, đợi đến khi anh ấy tinh lại, tự nhiên sẽ đi tìm cô." Kiều Tư Nam ngẩng cao đầu dựa vào ghế trên hành lang, đôi chân dài

để thẳng, nhìn qua vô cùng nặng nề, giống như đã giấu rất nhiều bí

mật.

Lê Cành Hàng và Từ Từ cũng chạy đến bệnh viện.

"Mộ Thủa Huyền bị chùm đèn rơi trúng?"

Lê Cảnh Hàng đi đến trước mặt Lê Văn Ca, vẻ mặt có chút phức tạp, hỏi.

Hắn vừa mới xử lý xong chuyện của show thời trang, chuẩn bị nhờ mấy kênh truyền thông viết một vài tin tốt cho Lê Vân Ca, đồng thời còn vui vẻ bắt chuyện với mấy vị nhân vật lớn trong giới, còn lấy được mấy cái tài nguyên rất tốt cho Lê Văn Ca.

Mặc dù không phải xuất thân từ người đại diện chuyên nghiệp, như lại như cá gặp nước.

Vừa mởi ra khỏi show thời trang thì mới biết được chuyện này.


Cũng không rõ cảm xúc bây giờ là gì.

Theo lý mà nói kẻ thù gặp nạn, hắn nên vui mới đúng.

Nhưng hắn lại vui không nổi, thậm chí còn có chút ngóng trông Mộ Thừa Huyền có thể bình an vô sự.

"Anh ấy vì bảo vệ tôi, bị chùm đèn treo trên đầu đập trúng, vừa mới thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tánh mạng."

Khi Lê Vãn Ca nhin thấy anh trai thì đã yên lòng hơn rất nhiều.

Muốn ôm anh trai một cái, tìm kiếm chút ấm áp, nhưng mà.., cô không thể.

"Vì bảo vệ cô?"

Lê Cảnh Hàng chỉ cảm thấy châm chọc: "Không nghĩ tới tên cầm thủ này cũng có tình người như vậy, đáng thương em gái của tôi, lại yêu sai người."

"Cũng không đúng, nếu năm đó, đứa em ngốc nghếch của anh chịu chọn Kiều nhị gia tôi, không biết sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu, đảng tiếc, đáng tiếc!"

Kiều Tu Nam đứng đán không được một phút, lại bắt đầu vô lại, nói

nhảm.

Lê Văn Ca âm thầm trợn mất trắng, lưoi phản ứng lại hắn.

Trái lại là Từ Từ có chút không vui, là một vị điên cuồng bảo vệ "bạn thân": "Kiều nhị gia, biết ngài là người đào hoa, nhưng xin đừng tùy tiện lấy bạn thân tôi ra làm trò đùa, cô ấy đã không còn trên thế gian này nữa, không phải là người cùng thế giới với ngài, cô ấy sẽ không thích ngài, ngài đại khải cũng sẽ không thích cô ấy."

"Em gái, lời này của em, tôi không thích nghe, cô ấy có thể không nhất định thích tôi, nhưng sao em có thể khẳng định tôi sẽ không thích cô ấy như vậy chứ?"

"Em gái tôi rất đơn thuần, tính cách cũng rất bảo thủ, Kiều nhị thiếu thích những cô gái gợi cảm, không nổi tiếng thì không được sao, cần gi phải lấy em gái tôi ra đùa giỡn."

Lê Cảnh Hàng vẻ mặt nghiêm túc, nói.

"Là người thì sẽ hay thay đổi, tôi thích gu gợi cảm, cũng thích gu bào thủ, cũng như vậy, một người bảo thủ cũng có thể sẽ trở nên rất gợi cảm..."

Sau khi Kiều Tư Nam nói đến đây, cố ý dừng một chút, nhìn về phía Lê Vãn Ca, hỏi: "Mỹ nhân, cô có đồng ý với ý kiến của tôi không?"