Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 88: Không nhịn được muốn đùa giớn hán






Fan hâm mộ của Tôn Hiểu Hiểu đã bắt đầu đứng ngồi không yên, dùng

lời nói tấn công Lê Văn Ca,

"Nhân vật tuyển mười tám này ở đâu ra vậy, cọ nhiệt độ của nữ thần Hiểu Hieu chúng ta thi xem như xong đi, tính tình còn cao ngạo như vậy?"

"Xem bạch nhãn lang (*) kia, cơ bản chỉnh là một thái muội (**), còn tưởng đâu là nữ thần thế hệ mới chứ!"

(*) Chỉ loại người vong ăn bội nghĩa

(**) Thường dùng để chỉ các vũ nữ nhảy thoát y

"Mặc quần áo rách rưới, khó coi chết được, vốn dĩ là không dụng tâm mà, nhãn hiệu mời loại người này đến đúng là mắt mù rồi!"

Lực lượng của fan hâm mộ thật đáng sợ.

Ban đầu chỉ có mấy người fan hâm mộ của Tôn Hiểu Hiểu chửi bậy, từ từ lại lan ra.

"Xuống đài đi, nhân vật tuyến muời tảm, chạy trở về quê đi!"

Trong đám người có người quát.

"Xuống đài! Xuống đài!"

"Nhân vật tuyến mười tám chạy về quê đi!"

Một khẩu hiệu truyền ra, một đám người bất luận nam nữ nhao nhao dựng ngón giữa với Lê Vân Ca.

Đương nhiên trong tiếng ồn ào đó cũng hoàn toàn là tiếng phản đối.


Có tiếng nói giải thich thưa thớt của fan hâm mộ Lê Văn Ca xen vào, nhưng không chống lại đám fan hâm mộ người đồng thế mạnh của Tôn Hiều Hiền.

"Những đứa bé như các nguời, yên tĩnh một chút, bài tập làm xong chưa?"

Lê Cảnh Hàng không nghĩ đến những đứa nhóc bây giờ lại có lệ khí nặng như vậy.

Hần sợ chuyện này sẽ làm lớn lên, sợ những lời mắng nhiếc này truyền đến tai Lê Văn Ca sẽ ảnh hưởng tâm trạng của cô.

Thế nên đã gọi mấy tên bảo an tới.

Thủ đoạn của bảo an rất nhanh, rất hiệu quả, mặc dù chỉ hai, ba người ngăn chặn được tình trạng lan truyền, nhưng cũng để lại tai họa ngầm.

Trên đài, Lê Vãn Ca không phải không nhìn thấy những người chủi bởi CÔ.

Nhưng mà trái tim cô đã đủ cứng rắn, trái lại không sao cả.

Tốt nhất là số lượng người anti cô nhiều một chút, anti đến mức cô không xoay người được là tốt nhất.

Hiện tại điều cô không muốn nhất chính là nổi tiếng.

Buổi phỏng vấn cuối cùng cũng đã kết thúc, Lê Văn Ca tranh thủ thời gian chạy đến hậu trường, điên cuồng uống nước.

"Mệt chết tôi, mệt chết tôi rồi!"

Cô hà miệng thở dốc, có cảm giác sống sót sau tai nạn.

"An An, cô uống chậm một chút, đừng để bị sặc."

Từ Từ đã sớm chuẩn bị đồ uống cho cô, thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô liền có chút đau lòng.

"Mới nãy tôi đã xem truyền hinh trực tiếp, những tên phóng viên kia, miệng quả thối, những vấn đề thối nát đó cơ bản chính là cố ý nhằm

vào cô."

Cô vẫn luôn ở hậu trường xem truyền hình trực tiếp trên thảm đỏ, mấy lần phỏng viên hỏi những câu hỏi sắc bén, cô đều khẩn trương siết chặt ngón tay.

Có thể tưởng tượng được An An nằm giữa cơn bão đến mức nào! sẽ bị giày vò

"Mỗi một nhà truyền thông, đều có bản tính riêng, hiện tại cô ấy mạnh

như vậy, em cho rằng là cô ta người đối đầu của cô ấy thì có thể ngồi

im được sao?"

Lê Cành Hàng khoanh tay, ý vị thăm trường nói.

"Ý của anh là, những tên phóng biên kia, thật ra là đã được người ta nhờ và, cố ý muốn chỉnh An An của chúng ta?"

"Không chỉ những tên phóng viên đó, thậm chí ngay cả những fan hâm mộ chăm ngòi dưới đài, anh cũng nghĩ là những người chuyên nhận tiền đi anti người khác."

Lê Cảnh Hàng cười lạnh, nói xong, lại nhìn về phía Lê Vãn Ca: "Cho nên, nếu như cô nghe được cái gi, thấy cái gi, cũng không cần bận tâm, những người gây sự kia là người hay quỷ cũng không biết, nhưng những người yêu thích cô thì thật sự yêu thích cô.”

“Lê đại thiếu gia đang an ủi tôi?"

Lê Văn Ca ấm áp trong lòng, trêu chọc: "Sao tôi nhớ người mà Lê đại thiếu gia ghét nhất chính là tôi, nếu nói đến anti-fan thì anh chính là anti-fan lớn nhất của tôi."

Bộ dáng dạy bảo cô của anh trai, so với lúc trước, cực kỳ thành thạo,

lại vô cùng đáng yêu.

Cô nhịn không được mà muốn trêu chọc hắn.


"Tôi là người đại diện của cô, tôi có nghĩa vụ phải bảo trì tâm trạng tốt

của cô, chuyện này cùng với chuyện tôi ghét hay không ghét cô, là hai

chuyện khác nhau."

Lê Cảnh Hàng xụ mặt.

"Vậy hiện tại Lê đại thiếu gia là đang ghét tôi hay là thưởng thức tôi?"

Lê Văn Ca nhìn thoáng qua Lê Cảnh Hành, tiếp tục trêu chọc hắn.

Trêu chọc anh trai có bộ dáng đàng hoàng, chững chạc thật vui, sao trước đây cô chưa từng phát hiện ra?

"Một chút tự hiểu lấy mình cũng không có... Chuan bị đi, show thời trang sắp bắt đầu, vị trí của cô là hàng trước, ngồi cùng với cô, đều là những người thuộc nhãn hiệu lớn, tôi đã bỏ rất nhiều công sức, mới tranh được, cô cần phải cổ gắng lợi dụng nó."

Lê Cảnh Hàng lười nói chuyện với cô, nhìn đồng hồ đeo tay một cái,

thúc giục.

"Được, đều nghe Lê đại thiếu gia."

Lê Vân Ca nhu thuận chào một cái.

Nói thật, nếu như không nghĩ đến Hân Hân, không nghĩ đến Tiểu Bao, cô cảm thấy bây giờ bản thân cô rất hạnh phúc rồi.

Giống như quay trở lại trước kia, vẫn là con gái nhỏ nhà họ Lê, được cha, được anh trai, được Từ Từ nâng niu trong lòng bàn tay.

Khi đó cô chính là một cô công chúa nhỏ, không cần suy nghĩ bất cứ

chuyện gì, chỉ cần đợi ở trong nhà, nhận sự yêu thương và che chở của

mọi người là được.

Cũng chinh vì quá được yêu thương cho nên mới có thể ngốc nghếch cố gắng, cảm thấy chỉ cần thật lòng thì nhất định đổi lại được sự thật lòng.

Kết quả lại rơi vào kết cục bi thảm như vậy, còn liên lụy cả cha và anh

trai đều mệt mỏi!

Show thời gian bắt đầu, Lê Văn Ca và Lê Cảnh Hàng, còn có Từ Từ đi vào khản đài.

Chuyện cô và Tôn Hiểu Hiểu trên thảm đỏ vừa rồi đã lan truyền trên

internet

Thật trùng họp là vị trí của Lê Văn Ca vừa vận sát bên cạnh Tôn Hiểu Hiều.

Còn lại một vài minh tinh tai to mặt lớn, ghė vào tai nhau, bộ dáng cười trên nỗi đau của người khác.

Bên trái Lê Vän Ca là Tôn Hiều Hiểu.

Lúc này, Tôn Hiểu Hiểu đã thay bộ lễ phục vàng óng thành một bộ vây dài màu bạch, y trang như nữ thần.

Lê Văn Ca vẫn mặc bộ lễ phục màu trắng và xanh kia, so xuống thì có vẻ có chút "tùy tiện".

Có thể tưởng tượng, người dùng tâm, thì sẽ có tài nguyên.

Lê Văn Ca có quá nhiều rận rồi nên không sợ ngủa nữa, cũng không quan tâm những phóng viên đó sẽ hãm hại cô như thế nào.

Đèn tối xuống, show thời trang chính thức bắt đầu.


Bên phải Lê Văn Ca vẫn luôn trống, cũng không có cái thẻ tên, chuyện này khiến cô rất tò mò.

Người mẫu trên đài T, ai cũng thon thả, cao ngạo, đồ mặc trên người các cô ấy, giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Lê Văn Ca mê mẩn nhìn, rất nhiều lần xem chút nữa là chảy nước miếng...

Hoàn toàn không phát hiện, đám người rồi loạn một trận.

Giống như có nhân vật lớn nào đó xuất hiện.

Sau đó, nhân vật lớn đó đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh Lê Văn Ca.

Xung quanh, có người cầm điện thoại, không ngừng chụp lén.

Nhân vật lớn ho mấy tiếng, đổi mấy cái tư thể để bày ra sự tồn tại của

minh, nhưng vẫn không thể có được sự chú ý của Lê Văn Ca. "Này, mỹ nữ, cho mặt mũi chút đi, có rất nhiều người chụp ảnh như vậy

mà!"

"Hå? Kiều Tư Nam, anh đến khi nào vậy?"

Lúc này, Lê Văn Ca mới dời ánh mắt từ trên đài T sang bên tay phải của mình, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

"Đến được một lúc rồi."

Kiều Tư Nam tức giận nói.

Kiều nhị gia hấn, sức hấp dẫn vô biên, bất luận đi đến chỗ nào cũng tuyệt đối là tiêu điểm.

Kết quả sức hấp dẫn đến chỗ người phụ nữ này, hoàn toàn liền biến mát.

Không những không phải là tiêu điểm, còn trực tiếp không để ý tới, lòng

tự tôn sụp đổ rồi!

"Đến rất đúng lúc, mau nhìn mỹ nữ... Anh xem bọn họ kia, da trắng,

chân thẳng, còn có eo kìa, co bản chính là thân hình như rắn nước!"

Lê Vân Ca hưng phấn đến mức khoa tay.

Kiều Tư Nam: "..."

Đấy, trong mắt con nhóc này, sức hấp dẫn của hắn thậm chi còn không

bằng phụ nữ.