Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 59: Không phù hợp với phong cách lãng tử của anh






"Tôi bỏ ra một trăm triệu để mua người phụ nữ này, cậu nói mang đi liền mang đi, đã nghĩ đến hậu quả chưa?".

Ånh mắt Mộ Thừa Huyền vô cùng hung dữ, bàn tay to nắm lấy cảnh tay Lê Vân Ca, uy hiếp Kiểu Tư Nam: "Tôi nói một lần cuối cùng, buông tay ra!"

"Thật không? Vậy tôi bỏ ra hai trăm triệu, chuộc thân cho cô ấy, nếu không đủ, Mộ rồng có thể tăng thêm."

Kiểu Tư Nam chẳng những không buông tay, ngược lại ôm chặt cô hơn.

Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, tràn ngập mùi vị, cuộc chiến gay cấn.

"Kiều Tư Nam, dẫn tôi đi đi, tôi mệt lắm rồi, sắp chịu không nổi nữa."

Lê Văn Ca lạnh lùng hất tay Mộ Thừa Huyền ra, quay lại ôm cổ Kiều Tư Nam, bộ dáng suy yếu bất lực, giống như thố ti hoa (*) đang bám chặt vào một thân cây lớn.

(*) % hoa thổ ti là loại dây leo bám vào cây khác hút chất dinh dưỡng.

Cô thật sự rất khó chịu, còn tiếp tục giày vò như vậy nữa, ngay cả mạng cũng không giữ nỗi nữa, cho nên cô cần thiết phải rời đi nơi này cảng nhanh càng tốt, bằng không Tiểu Bao sẽ lo lắng.

Giờ phút này, Kiều Tư Nam là thân cây của cô.

"Co dám!"

Mộ Thừa Huyền dùng ảnh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm vào Lê Văn Ca, đôi môi mỏng của hắn gọi lên một nụ cười lạnh: "Chính minh gây tội, làm người ta hôn mê bất tỉnh, lại muốn an toàn rời đi, không dễ dàng như vậy đâu!"

"Tôi đã nói rồi, tôi không có tìm người xâm phạm Cố Mạn Mạn, nếu anh không tin, có thể lập tức báo cảnh sát, để cho cảnh sát tới chất vấn tôi."


Lê Văn Ca đối với người đàn ông máu lạnh, cầm thủ này đã thất vọng

đến tột cùng rồi.

Có lẽ là mượn danh nghĩa của Cố Mạn Mạn, lợi dụng Cố Mạn Mạn để tra tấn, nhục nhã cô, đó mới là mục đích chính của hẳn.

Vào lúc căng thẳng, không ai để ý Mộ Tiểu Bao đã lặng lẽ tiếp cận Cổ Mạn Mạn đang nằm bất tinh trên giường bệnh.

Cậu bé nằm bò vào mép giường, chớp chớp một đôi mắt ngây thơ chất phác, nãi thanh nãi khi (*) tức giận nói: "Cô giáo Cố, cô sao vậy, mau tỉnh lại đi, Tiểu Bảo muốn chơi với cô!"

(*) J3 J5 nãi thanh nãi khi: giọng điệu trẻ con.

"Tiểu Bao, con mau tới đây, cô giáo Cổ của con bị người phụ nữ ác độc này làm hại hôn mê bắt tình, con đừng làm phiền cô ấy!"

Lương Ngọc Nghi cổ ý nói như vậy.

"Không được, Tiểu Bảo muốn chơi với cô giáo Cổ..."

Sau khi cậu bé nói xong, khuôn mặt trắng trắng mềm mềm giống như bánh bao nhỏ lộ ra nụ cười gian xảo, sau đó đem một vật để lên mặt của Cố Mạn Mạn.

"Cô giáo Cố, vừa nãy Tiểu Bao bắt được một con sâu nhỏ trong chậu

hoa ở ban công, cô mau tỉnh lại nhìn xem, nó có đáng yêu hay không..."

Con sâu mềm mềm ở trên mặt Cổ Mạn Mạn động đậy một chút, nhìn thấy sắp bò đến miệng cô ta.

"A!"

Vốn là Cổ Mạn Mạn đang hôn mê bất tỉnh, trong chớp mắt giống như súng bắn đạn mà nhảy dựng lên.

"Thật ghê tởm, mau lấy nó ra ngay!"

Động tác của cô ta rất kịch liệt, âm thanh cũng rất lớn, nhảy lên nhảy xuống, phát ra một đợt tiếng kêu quang quác.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Sau đó, bác sĩ và y tả đều phản ứng lại, chạy tới giúp cô ta vứt con sâu di.

"Cố tiểu thư, cô... không phải cô đang bị hôn mê sao, vì sao đột nhiên tinh thần tốt như vậy? Chuyện này có chút không khoa học rồi."

Bác sĩ nhìn Cố Mạn Mạn với vẻ mặt hoang mang, lần đầu tiên nghi ngờ khả năng chuyên môn của mình.

"Tôi..."

Lúc này, Cố Mạn Mạn mới binh tĩnh lại, không trả lời câu hỏi của bác sĩ mà nhìn về phía Mộ Thừa Huyền với ánh mắt chột dạ.

Vừa lúc đổi diện với ảnh mắt lạnh như bằng của hắn, cả người cô đều căng thẳng lên, nhưng vẫn mặt dày, muốn tìm kiếm sự an ủi từ han.

"Thừa Huyền, đã xảy ra chuyện gi vậy, vừa rồi em bị hôn mê, cảm giác giống như bị thứ gi bò ở trên mặt, thật đáng sợ..."

Gương mặt tuấn tú của Mộ Thừa Huyền vô cùng lạnh lùng.

Hắn chán ghét phụ nữ tâm cơ.


"Nếu đã bị hôn mê, thi hãy nằm yên, đừng tự tạo thêm đất diễn cho minh."

Mặc dù giọng nói của Lê Vân Ca có chút suy yếu, nhưng lại rất rõ ràng, từng lời từng chữ như tát vào mặt Cố Mạn Mạn.

"Lê tiểu thư, cô... cô đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu gì cả."

Cố Mạn Mạn cắn chặt môi, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.

Hừ, đều tại cô ta thiếu kiên nhẫn, chẳng qua chỉ là một con sâu mà thôi, cho dù bỏ đến miệng thì có sao đâu?

Mộ Tiểu Bao... Thằng nhóc chết tiệt này, thật là âm hiểm!

"Xem sắc mặt của cô giáo chắc là không cần dùng đến máu của tôi rồi, tôi có thể xin phép Mộ tổng để tôi rời khỏi đây không, về việc cô giáo Cố bị xâm phạm, tôi có thể sản sàng giúp cô ấy gọi cảnh sát."

Sắc mặt Lê Vän Ca tải nhợt, lộ ra nụ cười lạnh lùng, cô nhìn Mộ Thừa Huyền, dịu dàng nói.

Bây giờ, Mộ Thừa Huyền không có tiếp tục ngăn cản nữa.

Xem ra có rất nhiều chuyện không đơn giản như hắn nghĩ, hắn cần một chút thời gian để điều tra mọi chuyện cho rõ ràng.

Kiều Tư Nam ôm Lê Văn Ca ra khỏi phòng bệnh, chuẩn bị đi thang máy xuống tầng dưới.

"Kiểu Tư Nam, anh thả tôi xuống, tôi có thể tự mình đi."

"Cô có thể một mình đi cái quỷ gi, nhìn xem sắc mặt tái nhợt của cô kia, đoán chừng cô đi chưa được hai bước thì phải gặp Diêm Vương rồi."

"Tôi với anh không có thủ oản gì với nhau, tự nhiên trù ẻo tôi làm gi?"

Lê Vãn Ca tức giận đến muốn đánh hắn vài cái.

Giây tiếp theo, ảnh mắt tối sầm lại, hôn mê bất tinh.

Cô luôn bị thiếu máu, lần này mất máu quá nhiều, không cầm cự được lâu.

Vừa nãy ở phòng bệnh, có Tiểu Bao ở đó, cô không thể để mình bị ngất di

Hiện tại, có thể tùy ý mà ngất xỉu...

Cô giống như đang chìm vào một giấc mộng, quả mệt mỏi, muốn ngủ mãi mà không bao giờ tỉnh lại.

"Lê Văn Ca, Lê Vãn Ca."

Bên tai dường như có ai đang gọi tên cô.

Ba chữ "Lê Vãn Ca" giống như ở rất xa, xa đến nỗi làm cô cảm thấy thật xa lạ.

"Ai dang gọi tôi?"

Lê Vãn Ca đột nhiên mờ mất, đập vào trong mắt là bầu trời hoa lệ.

Cô đang nằm trong một căn phòng xa lạ, với lối trang trí theo phong cách Châu u thuần túy khiến cô cảm thấy mình như một nàng công chúa trong truyện cổ tích bị phù thủy nguyền rủa.


Vậy hoàng tử của cô đâu?

"Cuối cùng cô cũng chịu tỉnh lại rồi, nếu cô không tinh, tôi lại muốn đưa cô vào bệnh viện."

Kiều Tư Nam đóng quyền sảch trong tay, xoay người từ ban công, từng

bước đi về phía Lê Văn Ca.

Lê Vãn Ca lắc cái đầu nặng trịch của mình, không đã xảy ra chuyện gì.

"Tôi hôn mê đã bao lâu rồi?"

"Ba ngày."

"Cái gì, ba, ba ngày?"

Lê Vân Ca không thể tin được.

"Trong ba ngày này, cô cứ tinh rồi lại hôn mê, cứ như vậy mãi, nhưng không nói được vài câu, liền ngất đi. Sau đó, bác sĩ nói rằng cô quả mệt mỏi, nên muốn dùng giấc ngủ để trốn tránh thực tại."

Kiều Tư Nam cười như không cười nhìn về phía cô: “Nói đi, cô có chuyện gi, tại sao lại muốn dùng giấc ngủ để trốn tránh hiện thực?"

"Không có liên quan gì tới anh."

Lê Vãn Ca tức giận nói.

Sau đó cô nhớ ra chính mình tỉnh lại là nghe thấy có người kêu mình, cô căng thẳng dò xét hắn: "Vừa rồi là anh gọi tôi phải không?"

"Không có."

Kiều Tư Nam phủ nhận: "Cô ngủ say như vậy, sao tôi có thể nhẫn tâm gọi cô dậy chứ?"

"Thì ra là nằm mơ..."

Lê Văn Ca nhẹ nhàng thở ra, cô xốc chăn lên, chuẩn bị xuống giường liền bị Kiều Tư Nam ngăn cản: "Cô vừa mới hồi phục vẫn nên nằm cho khỏe hẳn đi."

"Vi sao lại đối xử tốt với tôi như vậy? Cái này không phù hợp với phong

cách lãng tử của anh."

Khoảng cách của cô và hẳn rất gần, cô hỏi một câu rất sắc bén.