Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 30: Chinh chết mộ thừa huyền!






Lê Vãn Ca chản nản mà đi tới bên lề đường, đột nhiên cảm thấy vô lực.

Tại sao, bất luận cô làm thể nào, chỉ thiểu chuyện moi tim ra, Mộ Thừa Huyền vẫn lúc gần lúc xa với cô như vậy, mãi mãi cách một khoảng cách, không thể lại gần?

Tối nay, cô rõ ràng rất thuận theo ý anh, sao lại chọc giận anh rồi?

Mắt thấy mối quan hệ của hai người mới lại gần được một chút, tối nay ồn ào một trận lại trở về điểm cũ, thậm chí càng xa hơn.

Do dự có nên bắt xe để đuổi theo không hay là trực tiếp dùng chân chạy theo, làm cho mình có vẻ thê thảm một chút, anh sẽ bớt giận không?

Vào lúc này thì sau lưng vang lên tiếng còi xe.

"Xem ra lại bị đá rồi, sử giả bảo vệ hoa tôi này xuất hiện đúng lúc nhì?" Kiều Tư Nam giống như lúc trước, vươn tay ra khỏi cửa sổ, vẫy vẫy với

cô, duy trì khoảng cách không gần không xa, đi theo sau cô.

Lê Vãn Ca không nói gì, cũng không định nói, cô bây giờ đang phiền chết được.

Cùng lúc, chiếc xe đã đi xa lại giảm tốc độ.

"Mộ tổng, thật sự không cần lo cho Lê tiểu thư sao?"

Lão Vương đã không nhìn thấy cô qua gương chiếu hậu nữa, ông ít nhiều có chút lo lắng.

"Biệt thự của chúng ta, cách trung tâm thành phố quá xa, không dễ gọi xe, nửa đêm mà vứt Lê tiểu thư lại một mình không lo vẫn khá nguy hiểm, hay là..."

"Quay đầu."


Môi mỏng của Mộ Thừa Huyền bật ra hai chữ, mặt anh không có cảm xúc gi nhiều.

"Vâng, tôi... quay đầu ngay!"

Lão Vương vội chọn một con đường thích hợp mà quay đầu lại.

"Mộ tổng thật tốt, Lê tiểu thư biết anh cổ tình quay xe lại để đón cô ấy, nhất định sẽ rất cảm động."

"Ông lắm miệng quả."

Mộ Thừa Huyền không vui nhíu mày, liếc lão Vuơng một cái.

Ai nói anh cố tình quay đầu đón cô ta, anh chỉ là... không muốn vì anh mà làm ách tắc giao thông.

Dù sao người phụ nữ não tản đó it nhiều cũng xem như là người làm thuê, ngộ nhỡ não tàn mà cứ đứng mãi trên đường không đi, tạo thành ảnh hưởng ác liệt thì anh cũng phải chịu trách nhiệm.

Lão Vương sau khi quay đầu lại thì vẫn luôn dọc theo con đường mà tim bóng dáng của Lệ Vân Ca.

"Mộ tổng, hình như tôi thấy Lê tiểu thư rồi, tôi bật đèn tin hiệu trước đã!"

Lão Vương phấn khích nói xong, đột nhiên lại hít một hơi lạnh: "Không đúng, Lê tiểu thư sao lại lên xe của Kiều tiên sinh rồi? Chúng ta có cần gọi cô ấy xuống xe không?"

Ông ấy dè dắt må quan sát sắc mặt của Mộ Thừa Huyền qua gương chiếu hậu.

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đã hoàn toàn đen lại, bộ dạng

đáng sợ.

"Lai di!"

Anh lạnh lùng nói, thanh âm giống như tới từ hầm băng.

Cứ như vậy, xe của anh cách một vành đai mà lướt qua Lê Vãn Ca theo hướng ngược lại.

Cùng lúc này Lê Văn Ca cúi người ngồi lên ghế phụ của Kiều Tư Nam. "Đúng rồi, kêu cô lên xe thì cô cứ ngoan ngoãn mà lên, ủy khuất ai cũng

không thể ủy khuất chính mình đúng không?"

Kiều Tư Nam vừa nói vừa nghiêng người rất lịch thiệp mà thắt dây an toàn cho cô.

Khoảng cách của hai người rất gần, hơi thở nóng hổi của anh phả lên

mặt, nếu không phải đèn xanh sảng lên thì cô cảm thấy một giây sau

anh sẽ nói không chừng mà hôn lên rồi.

Có điều từ sau khi thay khuôn mặt họa quốc hại dân này, tình cảnh như thế này, đàn ông như thể này, cô gặp quả nhiều rồi.

Trong lòng vẫn không có lay động gì như cũ.

"Nếu anh muốn tán tôi, thi khuyên anh giữ sức đi, ngoài Mộ Thừa Huyền ra tôi sẽ không có hứng thú với người đàn ông nào nữa cả."

Cô mặt không cảm xúc mà nhìn thẳng về trước, nói rất trực tiếp, không chừa chút cơ hội nào.

Đây là vì muốn tốt cho cô, cũng là vì tốt cho Kiều Tư Nam.


Nhớ lại những gì mà anh lúc nãy nói với anh trai, cô biết anh không phải là người xấu, nếu như đã không phải là người xấu thì không thể kéo anh xuống nước được.

"Ha ha, Mộ Thừa Huyền."

Kiều Tu Nam một tay đặt trên vô lăng, dùng tốc độ không nhanh không chậm, từ tốn lái xe, khỏe miệng dâng lên vẻ mia mai: "Một tên đàn ông bỉ ổi như vậy, rốt cuộc cô nhìn trúng anh điểm nào chú?"

Về tiền, anh không ít hơn Mộ Thừa Huyền.

Về địa vị, cũng nằm trong top ở Bắc Thành.

Cùng lắm là danh tiếng... Kiều Tư Nam anh trước nay đi theo con đường chính thống, vì vậy so với loại thế gia công tử như Mộ Thừa Huyền này thì có thể danh tiếng quả thực sẽ kém hơn một chút.

Nhưng anh không cảm thấy, người phụ nữ thấu tình đạt lý như Lê Vãn

Ca sẽ không quan tâm tới thứ giả dối như "danh tiếng" này.

"Nhìn trúng cái đẹp trai của anh ta.

Cô tùy tiện tìm một lý do.

"Thôi đi, so với anh ta tôi cũng không kém được không hả?"

Kiều Tư Nam không ngốc, rõ ràng cảm thấy lý do này là không thể nào.

"Anh cũng biết, duyên phận giữa người với người rất khó nói rõ, có lẽ là số mệnh, tôi chính là muốn dây dưa với anh ta đó."

Cô quay đầu, cười khổ chát với anh.

"Duyên phận?"

Ánh mắt của Kiều Tư Nam trở nên sâu xa: "Là duyên phận thế nào, chính duyên hay nghiệt duyên. Tôi sao lại thấy cô một lỏng với Mộ Thừa Huyền như vậy không phải là vì yêu anh."

"Vậy thì là vì gì?"

"Vì hận!"

Anh nói một câu chọc trúng điểm đen, khiến Lê Vãn Ca vốn rất nhẹ nhôm lại căng thẳng theo bản năng.

Anh nhạy bén mà phát hiện sự căng thẳng của cô, ý cười nơi khóe miệng cảng sâu: "Tôi nhin được, cô là một người phụ nữ có bí mật, tôi đồng ý với cô, sẽ không cố ý xoi mói bí mật của cô, tôi chỉ muốn để cô biết, chiến đấu một minh là chuyện rất khổ sở."

"Anh rốt cuộc muốn nói cái gi?"

"Lần trước ở sân bay, chúng ta tới bar nói chuyện cả đêm, tôi tưởng tôi đã thuyết phục được cô, vẫn luôn đợi đáp án của cô, kết quả là lòng cảnh giác của cô nặng hơn so với tường tượng của tôi, vậy mà lại từ chối tôi một lần nữa, bây giờ, tôi vẫn muốn cố gắng cho mình một lần nữa."

Ngữ khí của Kiều Tư Nam mang theo sự chân thành nghiêm túc hiếm thấy mà nhìn cô: "Chúng ta hợp tác, được không?"

"Hợp tác?"

Cô rơi vào trầm tư, t nhiều có chút động lòng.

Tình cảnh của anh trai rất khó khăn, cháu gái ở trong tay Mộ Thừa Huyền, cô không thể cứ chậm chạp chờ đợi tiếp như vậy nữa.

"Được thôi, hợp tác!"


Cô nhìn anh, ảnh mắt dịu dàng trở nên tàn nhẫn,

"Để chúng ta cùng hợp tác... chỉnh chết Mộ Thừa Huyền!"

Anh nói xong dẫm ga, chiếc xe bay nhanh về trước.

Anh đưa Lê Văn Ca đến trước cửa Mộ Thị, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười thắng lợi.

Gió đêm có chút lạnh.

Trên người Lê Văn Ca chỉ mặc một chiếc váy hai dây đuôi cá, màu xanh trời, khiến cô rất có khi chất, đường cắt may cao cấp giúp cô rất gợi cảm lộng lẫy.

Chỉ là... lạnh quả!

Cô đi đôi giày cao gót mười phân, "cộc cộc" mà đi về trước, chỉ cảm thấy tinh thần và thể xác của cô vô cùng mệt mỏi.

Tối nay đúng thật là một đêm nguy hiểm và thăng trầm.

Nếu không phải tim mình đủ mạnh mẽ có lẽ sớm đã sụp đổ rồi.

Lúc chiều tối ở trên núi, suýt chút bị một tên vạm vỡ kéo tới khu rừng nhỏ mà cưỡng hiếp rồi giết.

Điều thảm nhất là, dù đã thảm như vậy rồi mà vẫn phải mặt dày, dẫm lên tôn nghiêm và đi lấy lòng anh.

Lúc này Mộ Thừa Huyền có lẽ sớm đã về đến nhà rồi.

Lát nữa cô nên làm thế nào mới có thể kéo gần khoảng cách với anh chú?

Nấy cho anh một bữa ngon hay là trực tiếp gõ cửa phòng anh, tỏ vẻ thế

thảm cả đêm?

Nếu là trực tiếp gõ cửa phòng anh, chẳng khác nào cô bé quàng khăn

đỏ đi gõ cửa nhà sói xám cả.

Có lẽ tối nay cô sẽ trực tiếp bị anh ăn sạch mà không chừa xương luôn.

Đang còn nghĩ như vậy thì lại nhìn thấy xe của Mộ Thừa Huyền lướt qua cô.

Sao vậy, anh cư nhiên về trễ hơn cô?

Cũng không để bản thân minh nghĩ nhiều, cô vội đuổi theo.