Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 3: Tôi không để bụng quay lại địa ngục lần nữa!






"Anh tuổi trẻ tài cao, đức tài xuất chúng, mới chưa đến ba mươi tuổi đã lọt top người giàu trên toàn thế giới, ở Bắc Thành anh và tập đoàn Mộ Thị tiếng tăm lừng lẫy, chính là sự tồn tại giống như thần thoại vậy. Điều quan trọng nhất là, anh còn có một đứa con đáng yêu thông minh như Tiểu Bao, tôi không chỉ ngưỡng mộ ngài, tôi còn rất hâm mộ ngài."

Lê Vãn Ca sau khi nhiệt tình nói tường tận, lại dè dặt mà thăm dò: "Tiểu Bao ưu tú như vậy, thiết nghĩ anh và vợ anh nhất định không tốn ít công sức nhỉ. Đúng rồi, tối nay mãi vẫn chưa thấy Mộ phu nhân, tôi còn muốn được thỉnh giáo kinh nghiệm dạy con của cô ấy nữa!"

"Lê tiểu thư quan tâm đến một nhà ba người chúng tôi như vậy, đúng thật là có tâm!"

Mộ Thừa Huyền nhấp một ngụm canh, khóe miệng nở nụ cười lạnh sâu xa.

Một nhà ba người?

Lê Vãn Ca giống như bị hất một gáo nước lạnh, có chút trở tay không kịp.

Nếu Mộ Thừa Huyền đã có vợ mới, vậy Tiểu Bao rất có thể không phải là con trai của cô.

Bầu không khí của bữa cơm có chút mất tự nhiên.

Hai đứa nhóc ngược lại lại rất vô tư, sớm đã chạy mất tăm hơi.

Lương Ngọc Nghi không biết tại sao lại nhắc tới cô, ngữ khí vẫn lạnh nhạt như cũ.

"Lê tiểu thư có lẽ không biết, con dâu trước của tôi đã xấu thì thôi đi, lại còn cực kỳ ác độc."

"Được rồi, cũng đã chết rồi thì đừng nhắc tới thứ xúi quẩy đó nữa."


Bố chồng trước của cô Mộ Thần Hải khó chịu mà cắt ngang lời của Lương Ngọc Nghi, vẻ mặt chán ghét.

Lê Vãn Ca nhấc bát lên, yên lặng uống canh. Lời của hai người đó giống như hai thanh kiếm nhọn đâm thẳng vào tim cô, cảm giác đau nhói giống như sắp tắt thở.

Cô dứt khoát run tay một cái, cố ý đem canh đổ lên người.

"Xin lỗi, tôi thất lễ rồi, không biết có thể mượn quần áo của Mộ phu nhân thay một chút không?"

Lê Vãn Ca tỏ vẻ cấp bách, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mộ Thừa Huyền.

"Đưa cô ấy đi phòng khách."

Đôi mày đẹp của Mộ Thừa Huyền không có quá nhiều cảm xúc, lạnh lùng sai bảo người hầu.

Lê Vãn Ca được người hầu đưa lên phòng khách tầng hai, cô tìm một cái cớ dụ người hầu rời đi.

Là người từng là nữ chủ nhân của ngôi biệt thự này, cô quen thuộc mà đến tới phòng của Mộ Tiểu Bao.

Cô nín thở, kéo ngăn kéo và tủ ra, lật nhìn khắp nơi, hy vọng có thể tìm thấy được chút dấu vết rằng Mộ Tiểu Bao là con trai cô hàng đêm mong nhớ.

Cuối cùng cô vậy mà lại tìm thấy giấy tờ khai sinh của cậu bé.

Nhìn thông tin ở bên trên, Lê Vãn Ca kích động mà run rẩy toàn thân.

Cho dù là ngày sinh của Tiểu Bao hay là cân nặng, thậm chí ngay cả độ dài cơ thể cũng giống hết đứa bé mà cô sinh vào năm năm trước.

Vì vậy Tiểu Bao thật sự là con trai của cô!

"Cô đang tìm cái gì?"

Thanh âm lạnh lùng của người đàn ông vang lên ở ngay sau lưng cô.

Lê Vãn Ca nhanh chóng nhét giấy khai sinh về lại chỗ cũ, có chút căng thẳng mà quay người.

"Mộ tiên sinh, biệt thự lớn quá, tôi lạc đường rồi, không biết tại sao lại tới được phòng của Tiểu Bao."

Cô gãi gãi tóc, cố gắng để mình có vẻ bình thản.

"Thế sao?"

Mộ Thừa Huyền hai tay đan nhau, ung dung dựa vào cửa, đôi mắt bức người nhìn chằm chằm vào cô.

Cảm giác đó giống như người săn khống chế được tất cả, cao cao tại thượng mà nhìn con mồi đang rơi vào bẫy, khổ sở giãy dụa.

Sau khi dò xét hồi lâu, anh đứng thẳng người, từng bước lại gần cô, ngón tay dài nâng cằm cô lên, ánh mắt tràn đầy vẻ chán ghét: "Đừng cho rằng tôi không biết cô đang tính toán cái gì, phụ nữ như cô tôi gặp nhiều rồi."

Nói xong ngón tay của anh tăng thêm lực, hung dữ nói: "Cảnh cáo cô, cách xa con trai tôi ra!"


"Mộ tiên sinh, anh thật sự hiểu lầm rồi."

Lê Vãn Ca đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại thở phào một hơi.

Nhìn có vẻ anh không nghi ngờ thân phận của cô, chỉ xem cô như một người phụ nữ hám tiền, như vậy thì dễ hơn nhiều rồi.

"Anh đừng quên, tôi là người có chồng, hay là nói… Mộ tổng chỉ thích ám muội với phụ nữ đã có chồng?"

Mắt mày Lê Vãn Ca như tơ mà nhìn vào mắt của anh, ngữ khí có vài phần châm chọc.

"…"

Mộ Thừa Huyền không nói gì, ánh mắt lạnh lùng, sâu không lường được mà nhìn chằm vào cô.

Ánh mắt như vậy khiến cô sợ hãi.

"Cảm ơn bữa tối của ngài, tôi nghĩ mình nên về rồi, nếu bị muộn chồng tôi sẽ lo lắng."

Trực giác nói cho cô, nếu còn không đi sẽ có nguy hiểm.

"Không biết Lê tiểu thư ghét gián không?"

Thanh âm lạnh lẽo của Mộ Thừa Huyền không nặng không nhẹ vang lên sau lưng cô.

"Tôi rất ghét gián, nghe nói thứ này đánh không chết. Nếu nó dám cả gan chạy ra làm người buồn nôn, tôi đảm bảo sẽ khiến nó chết không chỗ chôn!"

Sau khi anh lạnh lùng nói xong, bước ngang qua Lê Vãn Ca, ngang nhiên bỏ đi, chỉ để lại một căn phòng âm lạnh.

Lê Vãn Ca đứng ngay tại chỗ, mãi mà không động đậy.

Cô không xác định được mấy lời này của Mộ Thừa Huyền có phải đang ám chỉ cái gì không.

Lúc sắp rời đi, trong lòng cô rất buồn.

Có lẽ thật sự là một giọt máu đào hơn ao nước lã, Mộ Tiểu Bao rất thích cô, cứ ôm lấy đùi cô mãi, giống như một chú mèo con dựa vào người cô, không muốn cô đi.

"Mami, mẹ đã là mami của con rồi thì đừng đi nữa, được không?"

"Nếu mẹ đi rồi, Tiểu Bao lại không có mami nữa rồi."

Mấy lần, Lê Vãn Ca gần như sắp rơi nước mắt, nhưng cố nhịn xuống.

"Tiểu Bao ngoan, cô sẽ lại tới thăm con."

Cô xoa đầu cậu nhóc, dằn lòng rời đi.

Tiếp tục như vậy thì cô sẽ hoàn toàn bị bại lộ mất!


Sau khi trở về từ Mộ Thị, Lê Vãn Ca vẫn luôn khó chịu không vui.

Lâm Mạt Bắc từ phòng khám tan ca về nhà, rõ ràng phát giác được sự là lạ của cô.

"Em gặp anh ta rồi?"

Anh hỏi thẳng.

Lê Vãn Ca gật đầu, không giấu diếm.

"Thu dọn đồ đạc chúng ta đi ngay."

Lâm Mạt Bắc thái độ kiên quyết.

Từ lúc anh là bác sỹ tâm lý, cứu Lê Vãn Ca ra khỏi bệnh viện tâm thần, đi tới Newyork thì đã thầm thề rằng phải bảo vệ cô cả đời chu toàn.

Vụ án mưu sát năm năm trước đó đã lắng xuống.

Lê Vãn Ca chính là hung thủ giết người, bị tất cả mọi người mắng mỏ cho đến nay.

Mấy năm nay thế lực của Mộ Thừa Huyền ở Bắc Thành rất lớn, thân phận của cô một khi bại lộ, hậu quả khó lường.

Đây cũng là vì sao mà bọn họ lựa chọn trốn mãi ở Newyork, do dự không chịu trở về.

Ai có thể biết được vừa mới quay về chưa được nửa tháng thì liền xảy ra chuyện.

"Mạt Bắc, tôi không muốn đi."

Lê Vãn Ca ngẩng đầu, im lặng nhìn người đàn ông, ánh mắt mệt mỏi, thanh âm lại rất quả quyết: "Tôi muốn giành lại con trai của mình."

"Em điên rồi sao, muốn giành lại con trai từ trong tay Mộ Thừa Huyền, không sợ không giành được ngược lại sẽ khiến chính mình rơi vào đó sao?"

Lâm Mạt Bắc đỡ lấy vai cô, có chút đau lòng: "Chúng ta vừa mới bò lên từ địa ngục, không dễ gì mới nhặt lại được một mạng, không thể hồ đồ nữa đâu!"

"Vì con, tôi không để bụng trở lại địa ngục lần nữa!"