Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 2: Dù sao con vẫn đang thiếu một mami






Năm năm sau.

"Á, đừng qua đây, đừng đánh tôi."

Lê Vãn Ca đau khổ mà hét lên, một lần nữa tỉnh dậy từ cơn ác mộng, sau lưng mồ hôi lạnh đầm đìa.

Ánh nắng buổi trưa chiếu qua cửa sổ, chiếu rọi lên gương mặt trắng tinh của cô, một khuôn mặt khác hoàn toàn so với năm năm trước.

Cô hít sâu một hơi, nhìn cành cây lay động ngoài cửa sổ, suy nghĩ bắt đầu trôi đi.

Năm đó, cô sinh con xong liền bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Ở đó cô chịu đựng sự dày vò không hình dung được, một bệnh nhân tâm thần ác ý phóng hỏa, khiến địa ngục này biến thành tro tàn.

Còn cô may mắn mà bò lên trần gian từ địa ngục.

"Reng reng reng!"

Một hồi chuông điện thoại vang lên, cắt ngang hồi ức của cô.

"Lê tiểu thư, cô mau tới trường học một chuyến, Hân Hân bị bắt cóc rồi."

Cô Trương của trường mầm non ở bên kia đầu điện thoại nói gấp gáp.


Hân Hân bị bắt cóc?

Lê Vãn Ca đầu óc mù mịt, tùy tiện khoác một chiếc áo, vội vàng đi tới trường mẫu giáo Thành Quan.

Chạy tới phòng làm việc của cô Trương, Lê Vãn Ca từ xa liền nhìn thấy một bé trai, đang kéo lấy tay con gái Lâm Hân Hân của cô, lắc lư đầu mà nói gì đó.

"Em gái, đi nhà anh chơi đi, nhà anh có rất nhiều đồ chơi, anh còn có một daddy rất ngầu, daddy của anh rất đẹp trai, nếu em thích, anh có thể cho em mượn daddy chơi hai ngày."

Cậu bé cao hơn Hân Hân nửa cái đầu, trắng trẻo sạch sẽ, rất đáng yêu, vừa nhìn thì biết là tiểu thiếu gia của nhà có tiền, giống như một chiếc bánh bao nhỏ vừa mới ra lò, còn là loại có giới hạn.

"Mami, mẹ tới rồi, Hân Hân nhớ mẹ quá!"

Lâm Hân Hân buông tay cậu bé ra, vui vẻ mà nhào vào lòng Lê Vãn Ca.

Một màn này gần như khiến cậu bé có chút hâm mộ, trên khuôn mặt mũm mĩm non nớt xuất hiện sự thất vọng không phù hợp với tuổi của cậu bé.

"Chị gái xinh đẹp, chị chính là mami của em gái sao?"

Bánh bao nhỏ hỏi đáng yêu.

Lê Vãn Ca nhéo nhéo cái má thịt của cậu bé: "Bánh bao nhỏ, thứ bậc này của con loạn hết rồi, nếu như con gái cô là em gái của con, vậy thì con nên gọi là cô mới đúng, sao có thể gọi là chị gái chứ?"

Cậu bé sờ cằm, miệng chu lên, khuôn mặt nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, sau đó đôi mắt trong vo sáng lên: "Chi bằng con gọi cô là mami nhé, dù sao con còn thiếu một mami."

"Mami?"

Lê Vãn Ca có chút dở khóc dở cười.

Bánh bao nhỏ này mau quen thân vậy sao, mới gặp lần đầu đã gọi mami.

"Tiểu thiếu gia, nên về nhà rồi."

Ngoài cửa, tài xế dè dặt thúc giục.

Hai đứa nhóc rõ ràng còn chưa chơi đủ, Hân Hân không chống cự lại được lời mời thịnh tình của bánh bao nhỏ, làm ồn lên đòi đi nhà bánh bao nhỏ làm khách.

Lê Vãn Ca quả thực không đấu lại được hai quả pháo mềm này, chỉ đành hết cách mà đi theo.

Chiếc xe sang phiên bản giới hạn bình ổn chạy trên đường, từ thành phố phồn hoa ra tới ngoại ô.

Mấy năm chưa quay lại, Bắc Thành trở nên cực lớn, nhưng phong cảnh bên ngoài cửa sổ lại khiến Lê Vãn Ca quen thuộc.

Nếu nhớ không nhầm thì con đường này dẫn tới khu biệt thự cao cấp nổi tiếng Bắc Thành, người có thể ở khu này đều là có tiền có quyền.

Đã từng, lúc cô còn là Mộ phu nhân, cũng ở chỗ này.


Bây giờ nghĩ lại giống như đã cách cả thế kỷ.

Bánh bao nhỏ hình như rất thích cô, cứ làm tổ trong lòng cô mãi, giống như một con chim sẻ vậy, ríu rít mãi không dừng.

Thấy cậu nhóc mềm mềm đáng yêu trong lòng, Lê Vãn Ca đột nhiên có chút buồn.

Tính ra thì con trai cô cũng lớn như vậy rồi nhỉ?

Bảo bối cô mang thai mười tháng, chịu nguy hiểm mà sinh ra đó, cô lại chưa bao giờ được nhìn một cái.

Tim đau, đau đến co rút.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình không nhớ lại những vết đau đó.

Chiếc xe rất nhanh đến nơi, dinh thự Mộ Thị hiện ra ngay trước mắt.

Lê Vãn Ca xuống xe, nhìn tòa kiến trúc hùng vĩ như lâu đài quen thuộc này, cả người liền ngẩn ra.

Sao lại trùng hợp như vậy, bánh bao nhỏ này vậy mà lại ở đây?

"Tiểu Bao, con cuối cùng cũng về rồi, hôm nay sao về muộn như vậy?"

Một phu nhân khí chất cao quý vội vàng nghênh đón.

Vẻ mặt vốn dĩ hiền từ của bà ta lúc nhìn thấy Lê Vãn Ca và Hân Hân thì lại lạnh đi mấy phần, ánh mắt dò xét trên dưới.

"Cô là?"

"Bà nội, đây là khách của con, bà không được lạnh nhạt với họ đâu đấy."

Bánh bao nhỏ tỏ vẻ nghiêm túc dặn dò, đúng là một ông cụ non.

Lê Vãn Ca ngây ngốc nhìn Lương Ngọc Nghi, mẹ chồng trước của cô, nửa ngày cũng không biết nên phản ứng lại như thế nào.

Bánh bao nhỏ gọi bà ta là bà nội, vậy cậu bé có lẽ là con trai của Mộ Thừa Huyền.

Nếu dựa theo tuổi tác, chẳng lẽ nó là…

Trong đầu hiện lên một suy đoán lớn mật, khiến Lê Vãn Ca kích động sắp không thở nổi.

"Nếu như đã là khách của cháu trai tôi, vậy thì mau vào ăn bữa cơm đi!"

Lương Ngọc Nghi không nóng không lạnh nói với Lê Vãn Ca, dáng vẻ hơn người, giống như bố thí.

Lê Vãn Ca không khách khí chút nào, liền đồng ý.

Vì cô gấp gáp muốn chứng thực, suy đoán của mình là đúng hay sai.


Trên chiếc bàn ăn dài đặt những món ăn phong phú thịnh soạn, Lê Vãn Ca ngồi nhấp nhổm không yên, cô được biết từ Lương Ngọc Nghi, Mộ Thừa Huyền tối nay sẽ về dùng bữa.

Trong lúc chờ đợi, cô có vẻ rất đúng mực, nhưng lòng bàn tay lại đổ đầy mồ hôi.

"Mộ tiên sinh, ngài về rồi."

Cùng với tiếng thông báo của người hầu, một bóng hình cao lớn rắn rỏi lạnh như băng tiến vào.

Cả người Lê Vãn Ca căng cứng, tim đập kịch liệt.

Mộ Thừa Huyền!

Người đàn ông cô từng yêu đến tận xương tủy, lại đẩy cô xuống địa ngục đó, bọn họ lại gặp mặt rồi!

"Daddy!"

Tiểu Bao vốn đang dựa vào lòng cô, lúc này giống như một chú thỏ con, chạy nhảy tới trước mặt Mộ Thừa Huyền, đắc ý khoe khoang: "Con tìm cho bố một mami, nhận cho bố một cô con gái, lợi hại không?"

Khuôn mặt lạnh lùng của Mộ Thừa Huyền lúc nhìn con trai mình, cuối cùng cũng mới có chút độ ấm.

Anh thuận theo hướng con trai chỉ, nhìn về phía Lê Vãn Ca.

Ánh mắt hai người giao nhau, ánh mắt của anh có dò xét, nhưng càng nhiều hơn là sự lạnh lùng và xa cách.

"Mộ tiên sinh, xin chào. Tôi là Lê Lạc An, là phụ huynh của Lâm Hân Hân, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ ngài."

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Vãn Ca nở một bụ cười đúng mực, cố ra vẻ phong tình mà vươn tay ra với người đàn ông.

Sau trận hỏa hoạn năm năm trước, không những khiến cô thay đổi khuôn mặt, mà ngay cả giọng nói và khí chất cũng không giống nữa. Cô không lo người đàn ông này sẽ nhận ra mình.

"Ngưỡng mộ tôi?"

Mộ Thừa Huyền không hề bắt tay với cô. Ánh mắt sắc bén lạnh lẽo nhìn cô, giống như có thể nhìn thấu tất cả.

Sau một lúc lâu, cánh môi mỏng của anh mới dương lên một nụ cười lạnh lùng, ngữ khí khinh thường ngạo mạn: "Lê tiểu thư chi bằng nói thử xem, cô ngưỡng mộ gì tôi?"