Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 182: Kiềm nén để ra chiêu tệ hơn






"Đúng vậy, nếu như thân phận của tôi còn chưa bại lộ, đại khái sẽ mang thai con của anh ấy, đáng tiếc, cuối cùng vẫn là tính toán không tường tận, bàn nào cũng thua!"

Lê Vãn Ca không ý thức được cảm xúc Kiều Tư Nam đang dần dần tức giận, còn đắm chìm trong thế giới của mình.

"Đáng tiếc?"

Sắc mặt Kiều Tư Nam trở nên rất khó coi, lạnh lùng nói: "Thiệt thòi cho tôi mấy ngay vẫn luôn lo lắng cho cô, sợ tên biến thái kia sẽ xuống tay độc ác với cô nên gọi điện mật báo cho cô trước, lại bị cô cúp máy, còn luôn theo dõi cô tới chỗ này, còn phá hỏng thiết bị phòng cháy của nhà trẻ, giúp cô thoát thân, nghĩ là rốt cuộc tôi cũng có thể giải cứu được cô rồi, kết quả là tự tôi đa tình, không chỉ không giúp được cô, xem ra còn cản trở cô và tên biến thái kia nối lại tinh xưa, đúng không?"

"Thi ra trước đó anh gọi cho tôi là vì muốn mật bảo cho tôi sao?"

Lê Văn Ca hơi kinh ngạc nhìn Kiều Tư Nam, trong lòng càng cảm động thêm,

"Điều tôi làm đầu tiên sau khi nhận được tin tức Mộ Thừa Huyền muốn giám định ADN cô một lần nữa, liền biết phân thận của cô có thể sẽ bị bại lộ, tôi không ngừng gọi điện cho cô, nhưng vẫn không gọi được cho cô, tôi nghĩ cô xảy ra chuyện, trong đêm vội vàng ngồi máy bay hon mười tiếng từ châu Úc trở về, lại nghe được giọng nói ghét bỏ, không kiên nhẫn của cô. "

"Kiều Tư Nam, xin lỗi, tình hình lúc đó rất phức tạp, tôi sợ Mộ Thừa Huyền lại nghi ngờ tôi, nên chỉ có thể vắng vẻ anh, sao biết tâm cơ thằng nhóc đó thâm trầm, thực ra lúc đó đã nhìn thấy tôi như vậy chứ."


Cho tới bây giờ, Lê Vãn Ca mới sâu sắc ý thức được, mặc kệ là kỹ thuật diễn... Mộ Thừa Huyền vậy mà còn điêu luyện hơn cô gấp một vạn lần,

Rõ ràng biết thân phận của cô, còn có thể tỉnh bơ ở bên cạnh cô, xem cô như đồ ngốc, ân cần lấy lòng hắn, nhất định sẽ cảm thấy rất sảng khoái, cảm giác ưu việt khi nghiền ép được trí thông minh của cô sao?

"Cô đừng xin lỗi tôi, bất luận cô lựa chọn như thế nào, tôi đều sẽ không can thiệp, chỉ hy vọng, cô sẽ không giẫm lên vết xe đổ, tôi nghĩ cô hiểu rõ người đàn ông này nguy hiểm hơn bất kỳ ai, sâu không lường được..."

Sau khi Kiều Tư Nam nói đến đây, hít một hơi thật sâu, nắm chặt nắm đấm, cố gắng khống chế cảm xúc sắp bùng nổ của mình, cắn răng nói: "Tôi không biết anh ta cho cô uống thuốc mê gì mà cô lại luôn khăng khăng với anh ta, còn muốn gả cho anh ta, hơn nữa còn muốn sinh con cho anh ta nữa, sự bất hạnh này, tâm tình tức giận khi cô không tranh, sắp bức điên tôi rồi, thậm chí tôi còn muốn cho cô một bạt tai, để cho cô tỉnh lại một chút, cô có hiểu không?"

"Ha ha, đừng nói là anh muốn cho tôi bạt tai, bản thân tôi cũng muốn cho tôi một bạt tai, mỗi lần nghĩ lại bộ dáng phải liếm mặt để cho anh ấy vui lòng, tôi lại phải chịu đựng sự buồn nôn và thù hận trong đáy lòng, hận đến mức không thể cắn lưỡi tự sát, nhưng mà..."

Lê Vãn Ca lắc đầu, gương mặt xinh đẹp, mang sự bất lực khi đối mặt với số mạng, cười khổ, nói: "Nhiều khi, tôi không có lựa chọn."

"Vận mệnh nắm giữ trên tay của bản thân mình, có gì mà không thể lựa chọn?"

Kiều Tư Nam nhìn bộ dáng nhận mệnh của Lê Vãn Ca, vừa đau lòng, vừa không hiểu, truy hỏi: "Có phải cô có nỗi khổ tâm gì hay không, cô nói cho tôi biết, tôi và cô cùng nhau giải quyết, trên đời này không có bức tường nào mà không vượt qua được, lúc trước tôi không có lựa chọn đứng về phía cô, là sai lầm lớn nhất tôi phạm phải, lần này tôi nhất định sẽ không để cho cô tự mình chiến đấu đâu!"

"Kiều Tư Nam, anh là người tốt, cảm ơn anh đã đối xử tốt với tôi như vậy, nhưng chuyện này anh thật sự không giúp được tôi, tôi cũng không muốn kéo anh vào, hôm nay anh giúp tôi thoát thân, tôi đã vô cùng cảm kích rồi, còn lại... anh đừng nhúng tay vào."

Từ đầu đến cuối, đều là chuyện của hai người Mộ Thừa Huyền và cô, cô không muốn kéo Kiều Tư Nam vô tội vào vòng xoáy này.

"Tiểu Bao, bye bye chủ Kiều đi, chúng ta phải đi rồi!"

Lê Vãn Ca ôm Tiểu Bao càng chặt hơn một chút, nói với cậu bé.

"Bye bye chủ Kiều!"

Tiểu Bao ngoan ngoãn vẫy tay với Kiều Tư Nam, lại là bộ dáng người lớn nói: "Mặc dù Tiểu Bao không nghe hiểu đoạn đối thoại của chủ và mami, nhưng mà có thể nhìn ra chủ thật lòng đối xử tốt với mami, đáng tiếc mami đã có daddy rồi, chú vẫn sớm từ bỏ đi, một lần nữa tim do nào mà chú thích á!"

Kiều Tư Nam do khóc dở cười, thật là đau lòng nha...

Quả nhiên là con trai ruột của Mộ Thừa Huyền, khen thì khen, nhưng nhất định phải bỏ thêm một đao, mức độ xấu bụng chắc là do di truyền từ người ba biến thái kia.

"Cô tính toán làm gì tiếp, tiếp tục ở cùng tên biến thái kia sao?"


Hai tay Kiều Tư Nam đút túi, có chút tò mò hỏi Lê Vãn Ca: "Sau khi tên biển thái kia biết thân phận của cô thì phản ứng như thế nào, tôi nghĩ chắc anh ta sẽ giày vò cô rất nhiều, nhưng bây giờ nhìn thấy cô bình yêu vô sự, là do tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử hay là tên biến thái kia kiềm nén để ra chiêu tồi tệ hơn?

"Tôi không biết anh ấy nghĩ như thế nào, tôi chỉ biết là anh ấy nhất định sẽ không tha cho tôi, cho nên..."

Lê Vãn Ca dừng một chút, thoải mái cười một tiếng, nói: "Đi tới đâu hay tới đó, có thể sống một ngày thì tính một ngày."

Sau khi cô nói xong, lại ra dấu "hẹn gặp lại" với Kiều Tư Nam. vẻ mặt có chút thương cảm.

Vé máy bay đặt trước đã sắp bay rồi, nếu cô còn không đi thì chắc Mộ Thừa Huyền sẽ đuổi tới, lúc đó muốn đi thì khó rồi...

"Chỗ này khó đón xe, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi."

Kiều Tư Nam đuổi kịp mẹ con hai người, cuối cũng vẫn không thấy yên lòng với bọn họ.

Lê Văn Ca xem đồng hồ, thời gian rất gấp rồi, cắng môi một cái, nhìn về phía Kiều Tư Nam: "Vậy làm phiền anh đưa tôi ra sân bay, quả thực tôi đang rất gấp."

"Sân bay?"

Kiều Tư Nam hơi kinh ngạc, nhung cũng không hỏi quá nhiều, một đường tăng tốc, đưa mẹ con bọn họ đến sân bay.

"Mami, mami dẫn Tiểu Bao đến sân bay làm cái gì, là muốn dẫn Tiểu Bao đi du lịch sao, daddy có đi cùng không, daddy đang ở sân bày chờ chúng ta từ sớm rồi phải không?"

Tiểu Bao bày ra vẻ mặt ngây thơ hỏi Lê Vãn Ca.

"Ba không đi, chỉ có hai người mami và Tiều Bao thôi, được không?"

Lê Vãn Ca thận trọng hỏi Tiểu Bao.

Thực ra cô không có tự tin mình có thể "lừa gạt" Tiểu Bao đi dưới tình huống Mộ Thừa Huyền không ở đây.

Dù sao, cậu bé cũng quá thông minh, thậm chí cô còn lo lắng có thể cậu bé đã trộm mật bảo cho Mộ Thừa Huyền rồi hay không.

"Vi sao chỉ có hai người Tiều Bao và mami, nếu như daddy không đi, vậy có phải chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, không ai bảo vệ chúng ta sao?"


"Chuyện này..."

Lê Vãn Ca lộ ra biểu cảm khó xử: "Mami bảo vệ Tiểu Bao, có được hay không?"

"Mami bảo vệ Tiểu Bao, vậy ai bảo vệ mami?"

"Chủ bảo vệ mẹ của cháu."

Kiều Tư Nam đang lái xe phía trước, quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Xem ra, mẹ con hai người đi du lịch thì nhất định phải dẫn theo kỳ đà cản mũi là chú đây."

"Có ý gi?"

"Cô không phát hiện sân bay có rất nhiều bảo vệ sao, nếu không tôi đoán không sai, toàn bộ tất cả chuyến bay đều đang trì hoãn, không hổ là tác phong của Mộ đại tổng tài, bút tích thật lớn nha!"

Kiều Tư Nam dừng xe ở ria ngoài sân bay, nhìn một chiếc lại tiếp một chiếc xe tuần tra, cười như không cười, nói.

"Quả nhiên chuyến bay đã bị tri hoãn rồi, anh ấy... anh ấy đuổi tới rồi!"

Lê Văn Ca nhìn thấy thông tin tất cả chuyển bay đều bị trì hoãn.

Cô không ngờ rằng, động tác của Mộ Thừa Huyền nhanh như vậy, đồng thời rất chuẩn xác phong tỏa sân bay.

Trong lúc nhất thời, trái tim bị sự sợ hãi và bất an chiếm lấy, cô không biết nên làm sao bây giờ...

Xem