Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 172: Cô chỉ muốn con gái được sống






Lê Vãn Ca hơi ngẩn ra, trên mặt bày ra vẻ mặt bối rối.

"Không... Không sai, tôi đã đồng ý với ông, muốn giúp ông lấy mạng của anh ấy, nhưng không phải là bây giờ."

Cô ngẩng đầu nhìn Quý Minh Xuyên, vứt bỏ tôn nghiêm, cầu xin ông ta: "Quý đại lão, xem như tôi cầu ông, lần này, tạm thời tha cho mạng chó của Mộ Thừa Huyền, đợi thời cơ chín muồi, không cần ông tôi là người đầu tiên lấy mạng chó của anh ấy."

Thấy Mộ Thừa Huyền vừa mới đồng ý cho cô một đứa bé, Tiểu Bao cũng rất hiểu chuyện, không có căn cản nữa, chỉ tiếc là ngay lập tức cô chưa thể thành công mang thai được.

Mặc dù bảo thù thì rất sảng khoái, nhưng cứu được con gái mới là điều quan trọng nhất, cô nhất định không thể thất bại trong gang tấc ở thời điểm này.

"Hừ, hiện tại thời cơ còn chưa đủ chín à?"

Quý Minh Xuyên có chút phẫn nộ nâng cằm Lê Vãn Ca lên, ánh mắt sắc bén, nhìn gương mặt tinh xảo hoàn mỹ của cô, nói: "Tôi thấy không phải thời cơ chưa chín mà là cô cơ bản không nghĩ giết cậu ta, từ đầu tới cuối, cô chỉ là đang trì hoãn thời gian mà thôi, xem tôi là kẻ ngu mà trêu đùa đúng không?"

"Tôi thật sự không có lừa ông, đối với người đàn ông kia, tôi chỉ có hận mà thôi, không nhiều hơn ông mà cũng không ít hơn ông đâu."

"Nói thật dễ nghe, vậy tại sao cơ hội báo thù tốt như vậy mà cô không lợi dụng, lại còn cầu xin tha cho cậu ta..."


Lực ngón tay của Quý Minh Xuyên lại tăng thêm một chút, giống như muốn bóp nát cô vậy.

Cuộc đời ông ta ghét nhất là bị người khác lừa, đặc biệt là người mà ông ta thực lòng xem như là bạn bè, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi chưa từng gặp ai lại cầu tình thay kẻ thù của mình!"

"Lý do riêng tư, không tiện để lộ."

Lê Vãn Ca nhịn đau, đau đến mức nước mắt cũng chảy ra, tỏ vẻ rất kiên quyết, nói: "Mặc kệ ông tin hay không, tôi thật sự hận anh ấy, cũng hận mức muốn giết anh ấy ngay lập tức."

"Nếu tôi nhất định phải giết cậu ta thì sao?"

"Quý điện chủ là chiến thần trăm năm mới gặp một lần, ngài muốn lấy mạng ai thì dễ như trở bàn tay, cho nên ngài nhất định sẽ không lợi dụng lúc người ta khó khăn mà ra tay, như vậy thì không phù hợp với phong cách của ngài..."

Lê Vãn Ca hít sâu một hơi, im lặng nắm chặt tay thành quyền, quyết tâm phải chết, nói với ông ta: "Nhưng nếu như ngài thật sự phải chấm dứt tánh mạng của anh ấy trong lúc này, vậy thì tôi cũng chỉ có thể đứng về một phía, liều chết bảo vệ anh ấy."

Cô biết, đắc tội Quý Minh Xuyên thì sẽ không nhận được kết cục tốt, hơn nữa còn vì người đàn ông chó chết Mộ Thừa Huyền này nữa, cô càng sẽ thua thiệt lớn hơn nữa.

Nhưng dưới tình huống trước mắt, cô không có sự lựa chọn nào hết.

Thật đáng tiếc, đùi to họ Quý này ở ngay trước mắt cô mà cô lại không có cơ hội ôm lấy...

"Ha ha, nhìn không ra, tình cảm của cô đối với Mộ Thừa Huyền lại sâu như vậy, sâu đến mức lấy mạng mình ra bảo vệ cậu ta, chỉ là cô có biết cô đang bảo vệ loại người nào hay không, cô có biết vì sao Quý Minh Xuyên tôi lại hao tổn tâm sức để giết cậu ta hay không?"

"Tôi không biết rốt cuộc Mộ Thừa Huyền là người như thế nào, tôi chỉ biết là hiện tại anh ấy đối với tôi là một người rất lạnh lùng, rất vô tình, cũng vô cùng độc ác, không có thời khắc nào mà tôi lại không muốn giết anh ấy, tôi tin giữa anh ấy và ông cũng có mối thâm cừu đại hận, nếu không thì ông sẽ không quyết tâm giết anh ấy như vậy."

"Cô sai rồi."

Quý Minh Xuyên buông Lê Vãn Ca ra, cười phức tạp, nói: "Tôi và cậu ta không có ân oán nào, chỉ là Võ Thần Điện giết người, một là không vì tiền tài, hai là không vì quyền thế, chỉ vì đạo nghĩa. Mộ Thừa Huyền cậu ta làm chuyện ác quá nhiều, đã chạm tới giới hạn nhẫn nhịn của Võ Thần Điện tôi, đương nhiên là phải thay trời hành đạo."

"Làm chuyện ác quá nhiều..."

Trong lòng Lê Văn Ca cũng rất hoang mang.

Theo cô biết, mặc dù Mộ Thừa Huyền đối với cô máu lạnh vô tình, nhưng cũng không tính là người xấu xa tội ác ngập trời như vậy, rốt cuộc là đã làm chuyện gì khiến thiên hạ điều căm ghét, dẫn tới Võ Thần Điện luôn thần thần bí bỉ cũng phải xuống núi thay trời hành đạo?

"Nếu như cô biết, người cô muốn bảo vệ là một người có hai tay đều dính đầy máu tươi, khiến vô số người xuống Địa Ngục, là kẻ ác khiến vô số gia đình vỡ nát, cô còn sẽ bảo vệ sao?"

Quý Minh Xuyên ý vị thâm trường hỏi Lê Vãn Ca.


"Nếu như người đó là Mộ Thừa Huyền thì tôi sẽ."

Lê Vãn Ca trả lời rất kiên quyết, không có chút do dự nào.

Mạng của người khác, gia đình của người khác, cô không quản được, cô chỉ muốn con gái cô sống mà thôi!

"Nếu đã nói như nói, tôi và cô chính thức tuyên chiến với nhau, chắc cô cũng đã nghe qua danh tiếng của Quý Tam Đao, hy vọng đến lúc đó, ba đao này của tôi, từng đao từng đao đều rơi vào trên người Mộ Thừa Huyền."

"Chỉ cần tôi còn một hơi thở, thì sẽ không để ông hại anh ấy."

"Có cốt khí như vậy thì chúng ta rửa mắt mà xem đi."

Sau khi Quý Minh Xuyên nói xong câu đó, đến vô ảnh, đi vô tung như lúc trước.

Lê Vãn Ca mang tâm tình lo sợ, bất an, chạy tới phòng tiêm vắc-xin, tụ hợp với Mộ Thừa Huyền.

Cô cũng không biết lời nói của Quý Minh Xuyên là cố ý dọa cô hay là sẽ nói được làm được.

Nhưng điều rõ ràng duy nhất là chỉ cần ông ta muốn, dưới tình huống không có một người bảo tiêu nào thì Mộ Thừa Huyền chỉ có một con đường chết.

Cho nên hiện tại, cô nhất định phải thông báo cho hắn ngay lập tức, để hắn chuẩn bị trước mới được, . Truyện Trọng Sinh

Phòng tiêm vắc-xin lầu ba, không thấy bóng người Mộ Thừa Huyền, chỉ còn Trát Tây và nhóm người dân Tây Tạng đứng canh giữ.

Bọn họ nhìn thấy có một mình Lê Vân Ca liền cảm thấy Có chút kỳ quái.

"Em gái, sao em lại xuống đây, người anh em vừa mới đi lên tìm em đó, em không thấy cậu ấy sao?"

"Anh ấy đi lền rồi à, đi lên bao lâu rồi, em không thấy anh ấy!"

"Đi lên được một lúc rồi, bọn anh còn tưởng cậu ấy đã sớm tìm được em rồi chứ!"

"Em... Bây giờ em lên tìm anh ấy."

Lê Vãn Ca hoàn toàn luống cuống, một mặt là lo lắng cuộc đối thoại của mình và Quý Minh Xuyên đã bị hắn nghe thấy, một mặt càng lo lắng hơn vì sợ hắn bị ám sát.

Gần như là chạy nhanh, chạy nhanh đến cửa thang máy.


Ở trong đầu không ngừng cầu nguyện Mộ Thừa Huyền, hắn phải chịu đựng, nếu như hắn chết, Hân Hân làm sao bây giờ, Tiểu Bao làm sao bây giờ?

Đã có vô số lần tưởng tượng ra cảnh Mộ Thừa Huyền chết không có chỗ chôn, mỗi lần nghĩ tới, đều vô cùng kích động, vô cùng hả hê.

Thật sự là khi đến thời khắc này, cô lại không có sự kích động, cũng không có hả hệ, mà chỉ có sợ hãi!

"Đinh!" Một tiếng, thang máy mở cửa.

Bỗng nhiên nhìn thấy thân thế cao to, hoàn mỹ của Mộ Thừa Huyền giống như là ngôi sao, đứng trong thang máy với rất nhiều người.

"Mộ Thừa Huyền, anh chạy đi đâu vậy, làm tôi sợ muốn chết!"

Lê Văn Ca cái gì cũng không thèm nghĩ, vọt thắng vào thang máy, ôm thật chặt cổ của hắn trước mặt vô số người.

"Anh này, đã xảy ra chuyện gì, cánh tay đều sắp đứt đến nơi, còn không biết thành thật một chút, chạy loạn làm cái gì, không phải lúc nãy tôi đã nói với anh rồi sao, tôi sẽ xuống tìm anh, anh đợi ở đó đừng đi loạn, nghe không hiểu à?"

Loại cảm giác mất đi lại tìm được này, quá mức kỳ diệu, giống như là khởi tử hoàn sinh vậy.

Đến mức, cô như một người lắm miệng, không khống chế được suy nghĩ và miệng của mình nữa, nói liên miễn không ngừng.

Mộ Thừa Huyền lạnh lùng đứng ở đó, thân hình cao lớn, như núi băng, tản ra từng đợt khí lạnh, không nói chuyện, cũng không hề động đậy.

"Anh sao rồi, không nói câu nào hết vậy, vì sao còn bộ dáng lạnh như băng, muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, đừng làm tôi sợ nha..."

Lê Văn Ca phát giác được ý lạnh không thể che giấu của hắn, run rẩy buông hắn ra, thận trọng hỏi.

Xem