Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 151: Đường đường chính chính tra






"Đúng vậy, tôi đang từ chối anh, xin Mộ tổng đừng làm khó tôi."

Trong bóng tối, giọng nói của Lê Vãn Ca lạnh như băng, vẻ mặt cũng lạnh như băng.

Mộ Thừa Huyền "cạch" một tiếng, mở đèn khách lên, căn phòng rộng rãi sáng như ban ngày.

Dưới ánh đèn sáng rực, gương mặt xinh đẹp bình tĩnh của Lê Vẫn Ca vẫn không có tý biểu cảm nào.

Phản ứng như vậy là điều mà Mộ Thừa Huyền ghét nhất.

"Cô cũng biết hậu quả của việc từ chối Mộ Thừa Huyền tôi là cái gì mà đúng không?"

Hắn bá đạo tới gần Lê Vân Ca, dùng ngón tay dài nâng cằm cô lên, lạnh lùng hỏi.

Đôi mắt Lê Vãn Ca lạnh như băng, không có chút sợ hãi nào mà nhìn Mộ Thừa Huyền, trả lời: "Anh đã từ chối việc để tôi mang thai con anh, vì sao tôi không thể từ chối chuyện anh xem tôi là một món đồ chơi chứ?"

"Còn biết cãi?"

Mộ Thừa Huyền nhíu mày, trái lại giống như kỳ tích, không có bị chọc giận, cười như không cười nói: "Xem ra lần đi New York này đã thu hoạch được kha khá, quả nhiên là "ánh sáng của phụ nữ châu Á", khí chất cũng không giống nữa rồi."

"Một tổng trăm công nghìn việc, cũng sẽ nhàn rỗi mà chú ý đến tin tức của một ngôi sao nhỏ bé này sao?"


Lê Vãn Ca lộ ra biểu cảm ngoài ý muốn, đôi môi đỏ mọng cười nụ cười quyến rũ, ngón tay tinh tế, xoa hai gò má hoàn mỹ của hắn, nói: "Anh không có bạc tình bạc nghĩ như tôi nghĩ, vẫn rất quan tâm đến tôi nha!"

"Tôi đương nhiên quan tâm cô, quả thật đối với tôi mà nói, cô là một người phụ nữ rất hữu dụng."

Mộ Thừa Huyền lãnh đạm nói, cần thận nghe thì giống như trong đó có sự chế giễu.

Cũng không biết là chế giễu cô không biết mình hay là chế giễu cô xem nhẹ chính mình. lượng sức

"Phụ nữ hữu dụng?"

Đôi mắt Lê Văn Ca đảo một vòng, tay đang vuốt gương mặt của hắn, bây giờ lại to gan chuyển sang ôm lấy cổ hắn, quyến rũ hỏi: "Mộ tổng có thể tỉ mỉ nói cho tôi biết là tôi hữu dụng với anh như thế nào không?"

"Cô hữu dụng đối với tôi ở nhiều mặt lắm, mặc kệ là trên giường hay là dưới giường"

Mộ Thừa Huyền chăm chú nhin Lê Vãn Ca ở khoảng cách gần, gương mặt anh tuấn, nghiêm túc, trải lại giống như là đang cố ý đùa giỡn.

Ánh mắt hắn quá mãnh liệt, giống như hai ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Mặt Lê Vãn Ca có chút nóng lên, trái lại có chút ngại ngùng.

Cô theo bản năng muốn lấy cánh tay trên cổ của hắn xuống, lại bị hắn ôm lấy, nói: "Đêm xuân đáng giá nghìn vàng, đi lên giường giúp tôi, xuống giường tôi lại giúp cô."

Nói xong muốn ôm lấy cô đi về phía phòng ngủ.

Lê Vấn Ca xấu hổ muốn đào lỗ chui xuống đất, cô giãy giụa trong lòng hắn, giọng nói ngại ngùng: "Mộ Thừa Huyền, đã nói với anh là hôm nay tôi rất mệt, anh có thể tha cho tôi không?"

"Tôi vốn dĩ định buông tha cho cô, là cô chủ động ôm ấp tôi, đã như vậy thì có lý nào mà tôi lại từ chối chứ."

Mộ Thừa Huyền trực tiếp đá văng của phòng ngủ, vứt người phụ nữ trong lòng lên giường king size.

"Anh, anh nói bậy gì đó, tôi đâu có ôm ấp anh đâu, rõ ràng là tôi đang nói chuyện bình thường với anh, có được hay không?"

"Có người phụ nữ nào nói chuyện bình thường mà lại sờ mặt đàn ông hay không, còn ôm cổ người đó nữa, tất cả hành động của cô, tôi chỉ có hiểu thành "ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể rất thành thật" mà thôi."

"Tôi..."

Lê Vãn Ca lập tức bị hắn làm chon nghẹn họng, đợi lần tiếp theo cô mở miệng, tên kia đã giống như một con thú, cường thể chặn môi cô.

Sau đó tất cả mọi chuyện đều mất khống chế!

Lê Vãn Ca sắp tức chết rồi, chuyện không nên thành như vậy, cũng không thể thành dạng này được!


Rõ ràng cô đã âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, nếu Mộ Thừa Huyền không chịu để cho cô mang thai trước thì cô tuyệt đối sẽ không xảy ra quan hệ với hắn.

Kết quả...

Lê Văn Ca buồn bực trong lòng, chạy vọt vào phòng vệ sinh, tắm nước nóng. Sau khi tắm xong, thay áo choàng tắm, đi ra khỏi phòng vệ sinh, đã nhìn thấy Mộ Thừa Huyền ăn mặc chỉnh tề, xe ra là chuẩn bị rời khỏi.

"Thuốc ở trong tủ lạnh, tự mình hâm lại rồi uống hết đi."

Hắn lạnh như băng nói với Lê Vãn Ca, sớm đã không còn sự nhiệt tình lúc nãy nữa.

Quả đúng là một tên tra nam, mặc quần áo xong liền không nhận người nữa!

"Nếu như tôi không uống thì sao?"

Lê Vãn Ca nhìn bóng lưng của hắn, giọng nói đây ngang bướng.

"Nếu như không uống, mà thật sự có con, tôi cũng sẽ ép cô phá đi nó."

Giọng nói của Mộ Thừa Huyền không nặng không nhẹ, nhưng lại có sự cường thế khiến người ta không rét mà run.

Lê Văn Ca nắm chặt tay, một ngọn lửa trong lòng đã sớm muốn bộc phát.

Người đàn ông này, sao có thể đường đường chính chính tra như vậy?

Lê Văn Ca nhịn không được chạy tới trước mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, chất vấn: "Mộ Thừa Huyền, anh có từng nghĩ rốt cuộc giữa chúng ta là cái gì hay không?"

"Tôi đã nói rồi, hợp thì đến, không hợp thì tan, nếu như cô muốn kết thúc, thì có thể tùy thời rời đi."

Hai tay hắn đút vào trong túi, biểu cảm đạm mạc, quả nhiên là vô cùng khốn nạn.

"Anh đối đãi với người thật lòng yêu anh như vậy sao, tôi đã dâng trái tim lên cho anh, thuận theo ý của anh, hèn mọn đến mức này, anh cũng không nguyện ý chú ý một chút sao?"

Vành mắt Lê Văn Ca đỏ lên, ý muốn đánh bài tình cảm.

Từ đầu đến cuối cô cảm thấy Mộ Thừa Huyền ít nhiều cũng có tình cảm với cô.

Nếu không thì sẽ không giúp cô đỡ đèn chùm như vậy.

Đã có tình cảm, thì rất nhiều chuyện đều sẽ trở nên dễ dàng.

"Thật lòng?"

Mộ Thừa Huyền nghe xong lại khịt mũi xem thường.


Giống như nghe được chuyện cười buồn cười nhất thế gian này.

"Trái tim của anh là tảng đá sao, chẳng lẽ không cảm nhận được tình yêu tôi đối với anh à, cũng vì quá yêu anh nên mới muốn sinh con với anh, con cái chính là kết tinh tình yêu tốt nhất của chúng ta."

Cô ngửa đầu nhìn hắn, mắt ngấn nước, điềm đạm, đáng yêu nói.

Mặc cho người đàn ông có ý chí sắt đá đến mức nào cũng không thể từ chối được bộ dạng thật lòng tha thiết của người phụ nữ.

Mộ Thừa Huyền lại chính là ngoại lệ.

Hắn đã phát chán những thủ đoạn đó của Lê Vãn Ca, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng, cao ngạo nhìn cô, nói: "Cái thật lòng mà cô nói chính là vụng trộm hẹn hò với chồng trước, vừa xuống máy bay liền đi du lịch ở thành phố sát bên với Kiều Tư Nam, hay là nói... bàn luận nhân sinh với Quý Minh Xuyên, điện chủ Võ Thần Điện ở trong phòng?"

"Anh... Anh cũng biết?"

Ngay từ đầu Lê Vãn Ca cũng cảm thấy bối rối giống như làm chuyện sai trái lại bị bắt quả tang, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo, nói: "Tôi và bọn họ đều là bạn bình thường."

"Hay cho một câu bạn bình thường!"

Mộ Thừa Huyền trực tiếp bị chọc giận, giận quá hỏa cười, nói: "Thật lòng của cô có thể chia thành nhiều phần như vậy, thì có tư cách gì đòi hỏi tôi, còn to tiếng mà không biết ngại muốn sinh con của tôi, cô tưởng Mộ Thừa Huyền tôi sẽ ngu ngốc đến mức coi tiền như rác sao?"

"Tôi chưa từng nghĩ như vậy, trái tim tôi chỉ có một, tất cả đều cho anh mà không giữ lại chút nào, anh muốn như thế nào mới bằng lòng tin tưởng tôi đây?"

Lê Vãn Ca biết Mộ Thừa Huyền là một người đàn ông có tính chiếm hữu rất mạnh, nhưng không nghĩ tới tính chiếm hữu của hắn lại mạnh đến mức phải người đi theo dõi cô.

Vậy thì có phải hắn đã đoán ra được cái gì hay không?

"Muốn tôi tin cô, cũng không phải không có cách."

Mộ Thừa Huyền đột nhiên tỉnh táo lại, dùng ánh mắt rất phức tạp chăm chủ nhìn Lê Văn Ca.

Xem