Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 140: Đã chết lại được trọng sinh






"Cái gì?"

Lê Văn Ca nắm chặt tay Lâm Mạt Bắc, giống như là người rơi vào vực sâu tăm tối, rốt cuộc cũng thấy được một tia sáng, kích động hỏi hắn: "Lâm đại ca, mau nói cho tôi biết, là cách gì... Chỉ cần Hân Hân khỏe lại, cho dù là dùng mạng của tôi để đổi, tôi cũng đồng ý!"

"Các chuyên gia nói, có thể xem xét cấy ghép một trái tim hoàn toàn mới cho Hân Hân, nhưng rất mạo hiểm, xác suất thành công chỉ có ba mươi phần trăm, mà một khi thất bại, Hân Hân sẽ chết trên bàn phẫu thuật..."

Sau khi Lâm Mạt Bắc nói đến đây, gương mặt anh tuấn, lịch sự vô cùng đau khổ và bất đắc dĩ, nghẹn ngào nói: "Vốn dĩ tôi cảm thấy nếu không phải không thể làm khác được, thì tuyệt đối sẽ không dùng biện pháp này, nhưng bây giờ hoàn cảnh của em khó khăn như vậy, có lẽ chúng ta nên thử xem, chúng ta..."

"Không thể!"

Lê Vân Ca không chút do dự mà từ chối, giọng nói nặng nề: "Tôi nhớ, trước đó chuyên gia có nói, dùng cuống rốn thì xác suất thành công rất cao, đổi tim chỉ có ba mươi phần trăm, tôi không đánh cược nổi."

"Không đánh cược nổi cũng phải đánh cược!"

Lâm Mạt Bắc cầm tay Lê Vãn Ca, vẻ mặt chắc chắn, lý trí, nói: "Bây giờ em đã hoàn toàn thuộc sự khổng chế của tên cầm thủ Mộ Thừa Huyền rồi, cậu ta cố ý đầy thanh danh của em lên đầu ngọn sống, lấy sức hấp dẫn của em, lại thêm sự nâng đỡ của Mộ thị, nổi tiếng ở New York là chuyện sớm hay muộn mà thôi, đến lúc đó, những quá khứ của em sẽ bị đào ra hết, thân phận của em cũng sẽ bị bại lộ, chuyện này quá nguy hiểm..."

Những ngày này, mặc dù hắn ở New York nhưng vẫn luôn chú ý đến mọi hoạt động của Lê Vãn Ca.


Trở thành người phát ngôn của Mộ thị, cũng là nghệ sĩ ký hợp đồng duy nhất của MuYun Times.

Chuyện mập mờ của cô và tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị Mộ Thừa Huyền và nhị thiếu gia Kiều gia Kiều Tư Nam, và tình chị em với ảnh hậu quốc tế Tôn Hiểu Hiểu, đủ để cho cô xứng đáng trở thành nữ hoàng top search, nổi tiếng nhanh như ngồi tên lửa.

Nổi tiếng kiểu này đối với người bình thường có lẽ là phúc khí tám đời góp lại, nhưng đối với Lê Vãn Ca mà nói, tuyệt đối là tai họa.

"Em không thể tiếp tục đợi ở bên cạnh Mộ Thừa Huyền được nữa, thừa dịp còn kịp, từ bỏ đi, nhanh chóng thoát thân... Em không nỡ để Hân Hân mạo hiểm, tôi thì sao nỡ để em mạo hiểm chứ!"

Lâm Mạt Bắc chăm chú nhìn Lê Văn Ca, giọng nói khẩn trương.

"Không kịp nữa rồi."

Lê Vãn Ca lắc đầu, cười khổ, nói: "Tôi đã không có đường quay về nữa rồi, Mộ Thừa Huyền anh ấy quyết tâm muốn đẩy tôi lên đầu ngọn sóng, sao lại cho tôi cơ hội để tôi lui bước chủ. "

"Vậy em tính như thế nào... Chẳng lẽ muốn giống như bây giờ, vẫn luôn dây dưa với cậu ta, mãi đến khi thân phận của em bị bại lộ, sau đó lại bị cậu ta đuổi cùng giết tuyệt?"

"Không biết."

Lê Vãn Ca ngầng đầu, nhìn trần nhà, ý vị thâm trường nói: "Đi một bước tính một bước, có lẽ xiềng xích mà anh ấy cho tôi, trái lại có thể là cảnh?"

"Cánh?"

"Chắc anh không biết, Mộ Thừa Huyền rất hào phòng với tôi, điều kiện ký kết hợp đồng của tôi là cho tôi tám phần trăm cổ phần Mộ thị, hiện tại tôi có thể xem là một trong các đại cổ đông của tập đoàn Mộ thị, tôi còn biết, tập đoàn Mộ thị xuất hiện kẻ phản bội, kẻ phản bội này có lẽ có thể để tôi sử dụng. Đồng dạng, sự nổi tiếng này có lẽ cũng có thể làm việc cho tôi."

Lê Văn Ca bình tĩnh nói, giống như đã sớm mưu đồ một Con đường bảo thủ, cướp lại con.

Chỉ là, con đường này đầy gai, hai bên đều là vực sâu thăm thẳm, nguy hiểm quá lớn, tổn thất cũng rất lớn, ngẫu nhiên cũng sẽ có khi bất lực, có khi sụp đổ.

Giống như vừa rồi, trong nháy mắt nhìn thấy con gái, cô cũng sẽ nghi ngờ kế hoạch của mình, lo lắng Hân Hân sẽ không đợi được ngày cô báo thù thành công...

"Vãn Ca, em thay đổi thật rồi."

Lâm Mạt Bắc nhìn gương mặt lạnh lùng của cô, cảm khái nói.


Giọng nói có chút nặng nề, buồn phiền.

"Không phải thay đổi mà là chết đi sống lại."

Gương mặt Lê Vãn Ca có chút dịu lại, mang theo nụ cười dịu dàng yếu ớt lúc trước, nói: "Sau khi trọng sinh thành Lê Lạc An, chỉ nghĩ bảo vệ mình, bảo vệ người mình muốn bảo vệ."

"Đúng vậy, sau khi trọng sinh thành Lê Lạc An, cũng không tiếp tục là Lê Vãn Ca đau khổ, tuyệt vọng, cần được người khác bảo vệ ở bệnh viện tâm thần nữa, tôi đột nhiên cảm. thấy tôi dư thừa, một chút tác dụng cũng không có..."

"Lâm đại ca, đừng nói những lời này, anh đặc biệt quan trọng đối với tôi, đối với Hân Hân, tuyệt đối không dư thừa!"

"Ha ha, đùa em thôi, tôi cũng cảm thấy những lời này của tôi quả làm kiêu rồi."

Mặc dù Lâm Mạt Bắc đang cười, nhưng ánh mắt lại đầy đau thương.

Khi một người phụ nữ mạnh mẽ đến mức không cần dựa vào đàn ông, thì người đàn ông này nhất định sẽ có cảm giác thất bại nặng nề.

Hắn hy vọng Lê Vãn Ca vẫn là Lê Vãn Ca, vẫn là cô gái nhỏ trốn sau lưng hắn, vẫn là cô nhóc sẽ khóc bằng tất cả đau thương và tâm sự trong lòng với hắn.

Nhưng hắn biết, Lê Vãn Ca đã thật sự chết rồi.

Nhưng không biết từ lúc nào Lâm Hân Hân vốn dĩ đang ngủ say lại từ từ mở mắt, nhưng không nói gì cả.

"Hân Hân, Con... con tỉnh rồi?"

Lê Vãn Ca có chút kích động, ảnh mắt dịu dàng như nước, tràn đầy vẻ cưng chiều và đau lòng.

"Vâng, mami, Hân Hân tỉnh rồi, mami đến thăm Hân Hân..."

Cô bé rất yếu, đôi môi mỏng không còn hồng nữa, vô cùng tái nhợt, không có sức lực nói: "Hân Hân rất nhớ mami."

Đôi mắt tròn trịa, đen láy như bảo thạch cao cấp của con gái.

Dưới sự nhìn chăm chủ của đôi mắt này, Lê Vãn Ca bỗng dưng cảm thấy chột dạ, dò hỏi: "Con tình lâu chưa?"

Cô bé nghe được cái gì không nên nghe rồi à?


"Mới một lát thôi, nhưng Hân Hân mệt quả, không có sức nói chuyện với mami, mami sẽ không trách Hân Hân chứ?"

"Đồ ngốc này, sao mami lại trách con được, bây giờ con ngã bệnh, không có sức là chuyện bình thường, đợi đến khi con khỏe lại thì liền có sức lực."

Lê Vãn Ca xoa đầu Hân Hân, không muốn bầu không khí quá đau buồn, từ đầu đến cuối vẫn dùng vẻ mặt tươi cười, cố gắng nén nước mắt vào trong.

Nếu người lớn không kiên cường thì sao đứa nhỏ có thể kiên cường cho được?

"Mami, Hân Hân sẽ khỏe lại à, con nghe chị y tá nói, Hân Hân bị bệnh lạ, chữa không được, chẳng bao lâu nữa sẽ chết..."

Trong mắt cô bé không có sự tùy hứng cùng kiều khí mà một đứa bé nên có, trái lại chỉ có sự bình tĩnh vượt tuổi.

Giống như chỉ đang trần thuật lại một chuyện không liên quan đến mình.

Kiểu "hiểu chuyện" này giống như anh trai Tiểu Bao của cô bé, đều khiến Lê Vãn Ca vô cùng đau lòng.

"Cục cưng, con đừng nghe chị y tá nói bậy, chị ấy cố ý dọa con thôi, con chỉ bị cảm vặt thôi, ngoan ngoãn phối hợp với chủ bác sĩ trị liệu thì con sẽ khỏi bệnh thôi."

"Mami, mẹ đừng gạt Hân Hân, nếu Hân Hân chỉ bị cảm vặt, mami sẽ không bất chấp nguy hiểm đến gần ba, tìm thuốc chữa bệnh cho Hân Hân..."

Giọng điệu của Hân Hân bình tĩnh như trước.

Lê Văn Ca giống như bị sét đánh ngang tai, không thể tin được mình vừa nghe cái gì: "Hân Hân, con... con vừa mới nói cái gi?"

Xem