Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 13: Chứng minh cho tôi thấy ngay bây giờ






Mộ Thừa Huyền lạnh lùng quan sát, ý cười nơi khóe miệng càng sâu.

Anh đứng thẳng, cơ thể cao lớn, dùng ánh mắt khiêu khích mà nhìn thẳng vào Làm Mạt Bắc, giọng điệu mia mai: "Lời này, anh nên nói với vợ của mình... người đang tốn công sức mà tự dâng minh lên chứ không phải là tôi."

Lê Vãn Ca im lặng cúi đầu, biết rõ anh cố ý sỉ nhục cô nhưng lại không có cách nào phản bác lại.

"Vợ tôi là người như thể nào, tôi hiểu rõ hơn Mộ tiên sinh. Cô ấy có tự

dâng mình lên hay không, trong lòng tôi biết rõ, không phiền anh nhắc nhở nua,

Lâm Mạt Bắc kìm nén cơn giận.

Mộ Thừa Huyền cái tên cặn bã...

Vừa nghĩ tới năm đó, những chuyện khốn kiếp anh làm với Lê Văn Ca, thì Lâm Mạt Bắc hận không

thể băm vằm anh ra.

Nhưng bây giờ rõ ràng chưa phải lúc.

Anh phải nhịn, vì Lê Văn Ca và hai đứa nhỏ, bắt buộc phải nhịn xuống! Anh tới trước mặt Lê Văn Ca, dịu dàng mà kéo lấy tay cô, hỏi khẽ: "Còn đau không? Xin lỗi, anh tới muộn rồi, chúng ta về nhà."

"Em không sao."

Cô lắc đầu, không muốn để Lâm Mạt Bắc lo lắng.

Cô nắm lấy tay anh ta, chuẩn bị rời đi.


Thanh âm lạnh lùng của Mộ Thừa Huyền lại đột nhiên vang lên sau lưng.

"Nếu nhớ không nhằm thì còn chưa tới giờ tạn ca đúng không? Thời gian thử việc mà trốn việc thật sự không muốn phần công việc này nữa sao?"

Lê Vãn Ca chững lại, không thể bước tiếp.

Cộ biết ngay mà, dựa theo tỉnh cách mạnh mẽ hiểu thắng của anh sao có thể dễ dàng buông tha cho cô.

"Anh không thấy cô ấy bị thương sao? Như thế này còn làm việc thể nào?"

Làm Mạt Bắc phẫn nộ nhìn Mộ Thừa Huyền, sắp không nhịn được nữa rồi. Tên đàn ông đảng ghét như vậy, nếu Vãn Ca thật sự rơi vào tay anh thi có

thể có kết cục tốt đẹp gi được? "Đúng là một người chồng tốt bảo vệ vợ mình nhỉ."

Ánh mắt của Mộ Thừa Huyền dù lạnh thấu xương nhưng lại có mấy phần

Chương 13: Chứng Minh Cho Tôi Thấy Ngay Bây Giờ

thành thạo, giọng nói từ tốn lại tùy hứng: "Cũng đúng, thân là đàn ông, nhung ngay cả khả năng sinh con cơ bản nhất cũng không có, nếu còn không yêu thương vo mình thì sóm muộn vợ cũng chạy mất"

"Mộ Thừa Huyền, anh đủ chưa?"

Lê Văn Ca trầm mặc mãi cuối cùng không nhịn được nữa mà phản kích.

Anh có thể tùy ý tổn thương cô nhưng liên lụy tới Lâm Mạt Bắc, cô cảm thấy càng khó chịu hơn việc chính minh bị sỉ nhục.

"Chẳng lẽ không phải sao?"

Mộ Thừa Huyền cười lạnh, ảnh mắt sắc nhọn đảo đi đảo lại trên người Lê Vẫn Ça và Lắm Mạt Bắc: "Hay là nói, người không thể sinh con thực ra là cô, nếu không thì tại sao, hai người còn trẻ như vậy mà lại đi nhận nuôi?"

Lê Vãn Ca liền biến sắc, không khổng chế nổi sự hoang mang.

Chẳng lẽ anh đã tra ra, năm đó Hân Hân là được cô đón từ cô nhi viện Hữu Ăn đưa đi Newyork sao?

Nếu như điều tra tiếp thị thân phận của cô và Hân Hân chẳng phải sẽ bị lộ tây hết sao?

"Không sai, tôi không có khả năng sinh con, thế thì đã sao chứ, vợ tôi không chê tôi thi Mộ tiến sinh càng không cần phải bận lòng đâu."

Hai tay của Lâm Mạt Bắc và Lê Vãn Ca đan vào nhau, vẻ mặt bình tĩnh trả lời.

Muốn một người đàn ông chịu thừa nhận mình không được, là một chuyện rất mắt mặt.

Nhưng chuyện đã đến bước này chỉ có như vậy mới có thể đánh tan sự nghi ngờ của Mộ Thừa Huyền.

Lê Vân Ca vành mắt đỏ lên, dùng ánh mắt cảm động mà nhìn Lâm Mạt Bác.

Mộ Thừa Huyền nhin dáng vẻ nặng tình của hai người, khuôn mặt tuấn tú trở nên âm trâm.

"Lựa chọn như thể nào, cô tự mình quyết định."

Anh ném lại một câu có ý uy hiếp, ngênh ngang rời đi.

Lê Văn Ca biết, nếu cô không đuổi theo, có nghĩa là cô có thể sẽ không còn cơ hội trở lại Mộ gia.

"Mạt Bắc, xin lỗi."

Cô nhìn Lâm Mạt Bắc, mắt đẫm nước, tràn đầy ý xin lỗi.


"Đi đi, tôi không sao đâu."

Anh cười chát đắng với cô.

Anh không hy vọng, sự cố gắng của cô, việc sắp thành lại trở nên công cốc

Như vậy những vết thương kia của cô phải chịu đựng vô ich rồi.

Lê Văn Ca nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh, xông về phía thang máy.

Nhưng tiếc là vẫn không đuổi kịp.

Lúc đợi chuyến thang máy tiếp theo thì đã là mấy phút sau. Mộ Thừa Huyền nhất định sẽ không đợi cô!

Dù nghĩ vậy nhưng cô vẫn nhấn nút xuống tầng hầm của thang máy.

Ảnh đèn dưới bãi đỗ xe không sáng lắm, cô dựa theo trí nhớ tìm xe của anh ở xung quanh.

Vì cử động mạnh nên giống như đã chạm vào vết thương, đầu có chút đau.

Cô cảm thấy hành vi này của mình đúng là vừa ngốc vừa để tiện.

"Cô vẫn thật sự đuổi theo rồi."

Cơ thể cao lớn của Mộ Thừa Huyền lười nhác dựa vào trước xe, nhìn vào bóng dáng không gån

không xa đó.

Càng nhìn càng cảm thấy sự kiên trì này có chút quen thuộc. Rất lâu về trước, cũng có một người phụ nữ giống như cô, kiên trì yêu anh.

Chỉ là tình yêu đó quả nghẹt thở, quá biển thái, khiến anh ghét bỏ. "Đương nhiên phải đuổi theo, ai bảo Mộ tổng anh có sức hút như vậy!"

Lúc cô nhìn thấy anh, lập tức binh tĩnh lại.

Cộ chịu cơn đau đầu, đi tới trước mặt anh, mệt đến mức chống eo mà thở hồn hển.

"Là tôi có sức hút hay là tiền tôi có sức hút?"

Anh từ trên cao nhìn xuống cô.

"Đều có sức hút!"

Cô cười xinh đẹp mà trả lời.

"Vậy sao, vậy thi chứng minh cho tôi xem đi."

Ảnh mắt của anh dâng lên tia ác độc.

Anh trở tay mở cửa xe ra, càng nói thẳng thừng hơn: "Tôi đột nhiên không muốn đợi tới ngày mai nữa... hứng minh cho tôi thấy ngay bây giờ."

Cô lập tức đỏ mặt.

Cô không phải ngốc, tất nhiên hiểu được ý của anh.

"Mộ tổng, tự tin như vậy sao?" Lê Vân Ca nhìn ghể sau rộng rãi, đột nhiên hỏi.


Mộ Thừa Huyền nhiu mày, không hiểu ý của cô.

"Nếu như anh tự tin rằng sớm muộn gì tôi cũng là của anh, vậy tại sao lại gấp như vậy?"

Khóe miệng của cô có ý cười nhạt, nhìn thẳng vào mắt anh: "Là nhìn thấy chồng tôi nên sinh ra cảm giác lo sợ sao?"

Vẻ mặt của anh liền lạnh xuống, mất hứng.

Ánh mắt vốn dĩ có chút nóng bỏng lúc này chỉ còn chán ghét và phẫn nộ.

"Cảm giác lo sợ?"

Anh cười khinh thường: "Cô có phải đã để cao mình quá rồi không?"

Chỉ là một người phụ nữ có chút tư sắc thôi, sự "húng thú" này của anh sẽ không kéo dài quả lâu.

Lê Vân Ca lại trở lại Mộ Thị.

Ngoài Mộ Tiểu Bao ra, tất cả mọi người đều nhìn cô như con giản vậy, sắc mặt không hề dễ nhìn.

Lương Ngọc Nghi gọi cô tới phòng sách, nói thẳng: "Ngày mai cô không cần tới nữa, tiền của hai ngày nay, tôi sẽ thanh toán cho cô

"Mộ phu nhân, tôi không hiểu, là hai ngày nay tôi có chỗ nào làm không tốt sao?"

Cô bình tĩnh nói.

Cô không hề bất ngờ bà ta sẽ bảo cô đi, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.

"Nói thật, cô làm rất tốt, đối với Tiểu Bao cũng là thật lòng, nhưng tiếc là... CÔ quá ưu tú rồi, ngược lại không thế giữ lại."

Lương Ngọc Nghi uống một hộp trà: "Tôi sẽ không để một người phụ nữ không an phận ở bên cạnh con trai mình."

"Tôi hiểu."

Lê Văn Ca gật đầu, lại bình tĩnh nói: "Đúng thế, bà có lẽ cũng rõ, tôi có thể lại hay không, không do bà quyết định."

"Cô có ý gi?"

Lương Ngọc Nghi tỏ vẻ rất khó hiểu.

Lê Văn Ca đứng dậy, vuốt tóc, ảnh mắt kiên định: "Mộ tiên sinh chưa nói thì tôi sẽ không rời đi... Tiểu Bao còn đang đợi tôi, tôi đi ra trước đây."