Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 12: Người duy nhất cô có thế dưa vào chỉ có tôi






Lê Vân Ca không ngờ, ba ngày thử việc này của cô sẽ khó khăn như vậy.

Cho dù đã rất cần thận, gần như đến bước cúi người quỳ gối cũng không tránh được những trò ngẫm.

Trong lúc cô cho Tiểu Bao ăn sáng, chùm đèn treo thủy tinh trên đỉnh đầu không biết thể nào đột nhiên kỳ lạ mà rơi xuống.

"Cần thận!"

Phản ứng của cô cũng xem là nhanh, gần như là theo phản xạ mà ôm lấy Tiểu Bao vào lông, tránh nhanh.

Cuối cùng chủm đèn rơi mạnh xuống đất, võ tứ tung.

Một góc trán của cô bị mảnh vỡ thủy tinh làm rách, từng giọt máu tươi chảy ra.

Mộ Tiểu Bao bị dọa cho trắng cả mặt, run rấy rúc vào trong lòng cô, may mà không bị thương.

"Trời ơi, chuyện gì vậy chứ!"

Lương Ngọc Nghi vốn đang uống trà trong phòng với Cổ Mạn Mạn, nghe thấy tiếng vang liên chạy nhanh ra. Một màn máu tanh này có chút đáng sợ.

Bà ta đẩy mạnh Lê Văn Ca ra, đau lòng mà ôm lấy Tiểu Bao: "Tiểu Bao của bà, có bị thương ở đầu không, bà nội xem nào... Ôi, bà đau lòng chết mất."

Sau khi xác nhận cậu nhóc không sao, Lương Ngọc Nghi trút giận lên người Lê Văn Ca.

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Trùm Truyện

"Cô làm cái gì thể, trông coi nó kiểu gì vậy, không được thi nhanh cút đi!" Lê Vãn Ca dùng tay đỡ chặt lấy vết thương, máu vẫn không ngừng chảy ra.

Nhìn có vẻ vết thương khả sâu.

"Xin lỗi, là tôi sơ suất rồi."

Cô không biện bạch gì.


"Mami... mẹ bị thương rồi."

Mộ Tiểu Bao giấy ra khỏi lòng Lương Ngọc Nghi, bàn tay mập mạp đỡ lấy mặt của Lê Văn Ca, đau lòng nói: "Mami đau, con thổi giúp mami!" "Tiểu Bao, con mau qua đây, không thấy người cô ta đầy máu sao, đừng làm bấn quần áo của con!"

Lương Ngọc Nghi gấp đến mức huyệt thái dương đau đớn.

Bà ta quả thực không hiều, người phụ nữ này rốt cuộc đã dùng chiêu thức gì, sao có thể mua chuộc hoàn toàn cháu trai của bà ta vậy?

Cố Mạn Mạn đứng trước cửa phòng trà, im lặng nhìn một màn này, lộ ra nụ cười đắc ý.

Trước khi Lê Vãn Ca đến, cô ta ra lệnh cho quản gia động tay vào đèn treo trong phòng ăn,

Vốn dĩ là muốn làm thằng nhóc bị thương, để người phụ nữ này chịu tội. Không ngờ cô ta lại khá trượng nghĩa, thà làm minh bị thương cũng phải bảo vệ thằng nhóc.

Có điều cũng không sao.

Mặc kệ thẳng nhóc có bị thương hay không, ồn ào một trận như vậy Lê Vẫn Cả cũng không có cơ hội ở lại nữa.

Cổ Mạn Mạn được như ý muốn, kịch đang hay thi khóe mắt lại thấy Mộ Thừa Huyền đang từ trên lầu xuống,

Cô ta mau chóng thu lại vẻ mặt, giả vờ giả vịt mà đến bên cạnh Lê Văn Ca

"Lễ tiểu thư, cô không sao chứ, vết thương sâu như vậy, có cần xử lý chút không?

Lê Vân Ca đang thấy kỳ lạ, mặt trời mọc phía tây sao?

Hôm qua còn dùng gót giày dẫm mu bàn tay cô sưng lên, sao lại đột nhiên thay đổi rồi?

Sau đó nhìn thấy Mộ Thừa Huyền đang lạnh lùng bước qua liền hiểu ra.

Cô cười nhạt, ngẩng đầu nhìn lên trần phòng khách, nói sâu xa: "Vết thương của tôi, không cần xử lý vội, nhưng có thể tìm người xem thử, đèn treo đang yên đang lành sao lại đột nhiên rơi xuống?"

"Đi bệnh viện."

Tiếng của Mộ Thừa Huyền đơn giản mà có lực, mang theo lạnh ý.

Ảnh mắt sắc bén của anh quét phòng ăn một vòng, sau đó nhìn Lê Văn Ca, vẫn dứt khoát như cũ: "Tôi đưa cổ đi."

"Chỉ là một kẻ hầu mà thôi, làm gi cần phiền tới con, chuyện của Mộ Thị mấy ngày nay đủ nhiều rồi, con mau đi làm việc đi!"

Lương Ngọc Nghi không vui, trong lời nói là sự xem thường.

Lời này khiến Lê Văn Ca rất không thoải mái.

Để phản kích lại có cố ý đối mắt với Mộ Thừa Huyền, sau đó nhận lời rất dứt khoát: "Được thôi, vậy thì cảm ơn Mộ tổng rồi!"

Nhìn hai người đi ra khỏi biệt thự, Lương Ngọc Nghi tức lộn ruột.

"Mẹ nuôi, cô Lê tiểu thư này nhìn Cỏ vẻ không đơn giản nhi, ở trước mặt chúng ta mà liếc mắt với Thừa Huyền, con thì nhịn được nhưng mẹ thì..."

Cố Mạn Mạn đứng trước cửa phòng trà, im lặng nhìn một màn này, lộ ra nụ cười đắc ý.

Trước khi Lê Vãn Ca đến, cô ta ra lệnh cho quản gia động tay vào đèn treo trong phòng ăn,

Vốn dĩ là muốn làm thằng nhóc bị thương, để người phụ nữ này chịu tội. Không ngờ cô ta lại khá trượng nghĩa, thà làm minh bị thương cũng phải bảo vệ thằng nhóc.

Có điều cũng không sao.

Mặc kệ thẳng nhóc có bị thương hay không, ồn ào một trận như vậy Lê Vẫn Cả cũng không có cơ hội ở lại nữa.

Cổ Mạn Mạn được như ý muốn, kịch đang hay thi khóe mắt lại thấy Mộ Thừa Huyền đang từ trên lầu xuống,

Cô ta mau chóng thu lại vẻ mặt, giả vờ giả vịt mà đến bên cạnh Lê Văn Ca

"Lễ tiểu thư, cô không sao chứ, vết thương sâu như vậy, có cần xử lý chút không?


Lê Vân Ca đang thấy kỳ lạ, mặt trời mọc phía tây sao?

Hôm qua còn dùng gót giày dẫm mu bàn tay cô sưng lên, sao lại đột nhiên thay đổi rồi?

Sau đó nhìn thấy Mộ Thừa Huyền đang lạnh lùng bước qua liền hiểu ra.

Cô cười nhạt, ngẩng đầu nhìn lên trần phòng khách, nói sâu xa: "Vết thương của tôi, không cần xử lý vội, nhưng có thể tìm người xem thử, đèn treo đang yên đang lành sao lại đột nhiên rơi xuống?"

"Đi bệnh viện."

Tiếng của Mộ Thừa Huyền đơn giản mà có lực, mang theo lạnh ý.

Ảnh mắt sắc bén của anh quét phòng ăn một vòng, sau đó nhìn Lê Văn Ca, vẫn dứt khoát như cũ: "Tôi đưa cổ đi."

"Chỉ là một kẻ hầu mà thôi, làm gi cần phiền tới con, chuyện của Mộ Thị mấy ngày nay đủ nhiều rồi, con mau đi làm việc đi!"

Lương Ngọc Nghi không vui, trong lời nói là sự xem thường.

Lời này khiến Lê Văn Ca rất không thoải mái.

Để phản kích lại có cố ý đối mắt với Mộ Thừa Huyền, sau đó nhận lời rất dứt khoát: "Được thôi, vậy thì cảm ơn Mộ tổng rồi!"

Nhìn hai người đi ra khỏi biệt thự, Lương Ngọc Nghi tức lộn ruột.

"Mẹ nuôi, cô Lê tiểu thư này nhìn Cỏ vẻ không đơn giản nhi, ở trước mặt chúng ta mà liếc mắt với Thừa Huyền, con thì nhịn được nhưng mẹ thì..."

Cố Mạn Mạn tỏ vẻ ủy khuất, châm thêm lửa ở bên cạnh.

"Yên tâm, mẹ sẽ không để cô ta tiếp tục ở lại nữa."

Bà ta lạnh mặt nói.

Mộ Thừa Huyền thật sự đưa Lê Văn Ca tới bệnh viện. "Bị thương không nhẹ nhỉ."

Bác sỹ sau khi băng bó cho cô xọng thi đầy mắt kinh, nhìn Mộ Thừa Huyền, mang theo ngữ khí trách mắng, hỏi: "Anh là người nhà sao? Sao bất cần như vậy, vừa nhìn liền biết là ông chồng không đạt."

Mộ Thừa Huyền đúng đó giống như ngọn núi băng, môi mỏng mim lại, khuôn mặt lạnh lùng giống như có khắc ba chữ "Đừng dây vào".

Bác sỹ run rẩy một cái, có chút sợ mà nhìn Lê Văn Ca: "Cái đó... Anh là người nhà của cô sao?"

Lê Vân Ca không nhịn được mà cười: "Bác sỹ, anh ta không phải là người nhà của tôi, tôi đã gọi điện cho ông xã tôi rồi, anh ấy tới ngay."

Mộ Thừa Huyền nghe thấy hai chữ "ông xã", con mắt lạnh lùng có chút biến đổi.

Sau khi bác sỹ rời đi, hai tay anh đút túi, đứng trước mặt cô.

"Có vẻ cô và chồng cô khá ân ái nhỉ?"

"Cảm ơn Mộ tổng quan tâm, tình cảm của tôi và chồng vẫn luôn rất tốt."

"Vậy sao?"

Khỏe miệng của anh có vẻ mỉa mai: "Vậy anh ta có biết, có sắp trở thành

người phụ nữ của tôi không?"

Cô hơi đỏ mặt, mang theo mấy phần giận dỗi.

Cô không ngờ người đàn ông này lại trực tiếp như vậy, trực tiếp đến mức có chút vô liêm sỉ.

"Mộ tổng chắc chắn tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của anh như vậy sao? Có phải tự tin quá rồi không?"

"Đồng ý hay không thi ngày mai không phải sẽ biết đáp án rồi sao, chút thời gian này tôi đợi được."

Mộ Thừa Huyền nhếch mày đầy ám muội, ý cười nơi khỏe miệng càng sâu.


Anh thích dáng vẻ có cảm xúc của cô, đặc biệt là... cảm xúc tức giận vì xấu hổ.

Cô nghiêng đầu sang một bên, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào.

Vi cô cũng chưa nghĩ xong, bước tiếp theo nên đi như thể nào mới có thể thành công phá vỡ cục diện.

Chương 12: Người Duy Nhất Cô Có Thế Dưa Vào Chỉ Có Tối Cố Mạn Mạn tỏ vẻ ủy khuất, châm thêm lửa ở bên cạnh.

"Yên tâm, mẹ sẽ không để cô ta tiếp tục ở lại nữa."

Bà ta lạnh mặt nói.

Mộ Thừa Huyền thật sự đưa Lê Văn Ca tới bệnh viện. "Bị thương không nhẹ nhỉ."

Bác sỹ sau khi băng bó cho cô xọng thi đầy mắt kinh, nhìn Mộ Thừa Huyền, mang theo ngữ khí trách mắng, hỏi: "Anh là người nhà sao? Sao bất cần như vậy, vừa nhìn liền biết là ông chồng không đạt."

Mộ Thừa Huyền đúng đó giống như ngọn núi băng, môi mỏng mim lại, khuôn mặt lạnh lùng giống như có khắc ba chữ "Đừng dây vào".

Bác sỹ run rẩy một cái, có chút sợ mà nhìn Lê Văn Ca: "Cái đó... Anh là người nhà của cô sao?"

Lê Vân Ca không nhịn được mà cười: "Bác sỹ, anh ta không phải là người nhà của tôi, tôi đã gọi điện cho ông xã tôi rồi, anh ấy tới ngay."

Mộ Thừa Huyền nghe thấy hai chữ "ông xã", con mắt lạnh lùng có chút biến đổi.

Sau khi bác sỹ rời đi, hai tay anh đút túi, đứng trước mặt cô.

"Có vẻ cô và chồng cô khá ân ái nhỉ?"

"Cảm ơn Mộ tổng quan tâm, tình cảm của tôi và chồng vẫn luôn rất tốt."

"Vậy sao?"

Khỏe miệng của anh có vẻ mỉa mai: "Vậy anh ta có biết, có sắp trở thành người phụ nữ của tôi không?"

Cô hơi đỏ mặt, mang theo mấy phần giận dỗi.

Cô không ngờ người đàn ông này lại trực tiếp như vậy, trực tiếp đến mức có chút vô liêm sỉ.

"Mộ tổng chắc chắn tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của anh như vậy sao? Có phải tự tin quá rồi không?"

"Đồng ý hay không thi ngày mai không phải sẽ biết đáp án rồi sao, chút thời gian này tôi đợi được."

Mộ Thừa Huyền nhếch mày đầy ám muội, ý cười nơi khỏe miệng càng sâu.

Anh thích dáng vẻ có cảm xúc của cô, đặc biệt là... cảm xúc tức giận vì xấu hổ.

Cô nghiêng đầu sang một bên, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào.

Vi cô cũng chưa nghĩ xong, bước tiếp theo nên đi như thể nào mới có thể thành công phá vỡ cục diện.

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Trùm Truyện