Long Nữ Đế

Chương 16: Dao di




Ngọc Dao ngồi trên một cái ghế mây, bần thần nhìn ngắm nhành mai đã lặng lẽ nở rộ từ khi nào, chống một tay xoa xoa huyệt thái dương, nhắm mắt hồi tưởng lời kể lúc ban ngày của Cảnh Niệm Thần Quân .

Long Cung là nơi ở của Dao Di Đế Cơ, vị thần nữ cai quản bốn bể mênh mông rộng lớn. Chảy trong người Dao Di là huyết thống cao quý của Đắc Thành Đế Quân - Long thần viễn cổ, một trong tứ đại thiên tướng của Thần tộc thuở hồng hoang, nhưng trong trận chiến Thần - Ma khốc liệt năm đó, Đắc Thành Đế Quân đã hy sinh oanh liệt, để lại quân vị cho đứa con gái chỉ mới lọt lòng là Dao Di.

Mẫu thân Dao Di là Tịch Liên tiên tử. Trong lúc mang thai Dao Di, Tịch Liên nhận được hung tin phu quân đã hy sinh nơi chiến trường, kích động nhất thời làm nàng dẫn đến sinh non. Tuy rằng, Dao Di đã bình an khỏe mạnh chào đời, nhưng bản thân Tịch Liên thì không may mắn được như vậy. Bởi, nàng quá đau buồn vì cái chết của phu quân, nên không qua khỏi cơn sản hậu, cuối cùng cũng vũ hóa theo Đắc Thành Đế Quân.

Dao Di bất hạnh sinh ra không còn phụ mẫu, nhưng bù lại được Đông Vương Công đem về núi Côn Luân thu dưỡng. Đến khi Dao Di trưởng thành tròn ba vạn tuổi, nàng mới trở về Long Cung tiếp nhận quân vị, cai quản tứ hải suốt từ đó đến nay.

Ảnh hưởng sâu sắc từ sự giáo dưỡng của Đông Vương Công, mà Dao Di lớn lên trở thành một thần nữ giỏi dụng võ và đao kiếm, tính cách lại có chút cương liệt hơn các vị thần nữ thiên nga khác trong Thần giới.

Mọi chuyện sẽ không có gì đáng nói, nếu như Dao Di không có cuộc giao chiến với Ma Quân Đôn Đình Ngạn.

Không một ai hiểu tại sao, Dao Di và Đôn Đình Ngạn lại bất hòa đến mức lôi nhau đi đánh một trận người chết ta sống như thế, kết quả là Dao Di đã đánh Đôn Đình Ngạn rơi xuống lục đạo luân hồi, nhưng lại bị chú phản vệ “chơi xấu” của Đôn Đình Ngạn kéo theo luôn.

Cảnh Niệm là thần quân trông coi vùng biển Nam Hải, cũng là một trong bốn vị thần quân làm việc dưới trướng của Dao Di. Chàng không nỡ nhìn thấy Dao Di vì bị Ma Quân hãm hại, mà biến số rơi vào bể khổ của hồng trần, nên chàng đã tự ý lén xem mệnh cách trên đá Thiên Mệnh của Dao Di, rồi hạ phàm nghịch thiên sửa đổi mệnh số cho nàng.

Theo như, kiếp số đá Thiên Mệnh đã thiết kế cho Dao Di, tuy kiếp này được sống trong cẩm y ngọc thực có người hầu kẻ hạ, nhưng nàng phải suốt đời sống trong khổ tâm, chịu sự hiềm nghi ganh ghét của hậu cung. Đến năm mười sáu tuổi sẽ bị mang đi hòa thân, từ đó về sau lưu vong xứ người. Nhưng sự xuất hiện của Cảnh Niệm, trong thân phận Vương Hạo chân nhân, đã đem tất cả số mệnh của Ngọc Dao đi lệch quỹ đạo vốn có. Cho đến khi, Thiên Quân phát hiện được sự tình thì mọi việc cũng đã rồi. Khải Triệt liền nổi giận, triệu hồi Cảnh Niệm về Cửu Trùng Thiên, dùng đại hình giáng chàng bốn mươi chín đạo thiên lôi, còn ban thêm lệnh nhốt vào núi Cửu Chân tư quá một trăm năm.

Chiếc ghế mây đong đưa dưới thân Ngọc Dao khe khẽ phát ra âm thanh “cót két” không ngừng, làn váy xanh của nàng cũng theo đó lay động theo. Đêm đã canh ba, một cơn gió vô tình đem hương hoa quỳnh, không biết đã nở rộ từ nơi nào lan tỏa khắp cả hậu viện. Cảnh tượng trông thì bình yên, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác giống như điềm báo trước khi có bão, người đang chứa bão trong lòng không ngoài ai khác, chính là Ngọc Dao.

Tuy bên tai nghe được có bước chân chậm rãi hướng nàng đi tới, nhưng Ngọc Dao vẫn không vội mở mắt, đợi người kia dừng lại đứng cách nàng ba bước chân, mới nhàn nhạt lên tiếng :“Sư phụ, bây giờ đồ nhi nên gọi người là Vương Hạo chân nhân hay Cảnh Niệm Thần quân đây ?”

Cảnh Niệm hơi bất ngờ bởi câu hỏi của nàng, im lặng suy nghĩ một hồi, lát sau chàng mới ôn tồn trả lời :“ Tùy nàng gọi sao cũng được.”

Ngọc Dao không nói gì, chỉ mở mắt nhìn Cảnh Niệm mỉm cười ý như đã hiểu. Chàng nhìn nàng môi mấp máy muốn nói cái gì đó, sau tự nhiên nghĩ lại, liền giữ im lặng luôn không nói gì nữa.

Không gian lại ngượng ngạo chìm trong im lặng.

Ngọc Dao cảm thấy cần phải đánh vỡ sự trầm mặc bối rối này của cả hai, liền chủ động nói: “Không phải sư phụ nói phải quay về Cửu Trùng Thiên chịu phạt? Sao người lại có mặt ở nơi này, còn đánh nhau với Hổ tinh ạ ?”

Chàng bình tĩnh đáp lời: “ Ta bỏ trốn khỏi núi Cửu Chân, thì gặp phải con Hổ tinh ngu xuẩn này đang tắm máu sinh linh vô tội, nên tiện tay thu phục thôi .”

Ngọc Dao ngớ mặt nhìn chàng đầy lo lắng, buộc miệng nói :“Sư phụ lại một lần nữa tự ý làm trái lệnh Thiên Quân, sẽ không bị phạt nữa chứ?”. Lời vừa nói xong, nàng liền tự hối hận, không khỏi cảm thấy xấu hổ vì câu hỏi kia quả thực quá ngu ngốc.

Nàng khô khốc cười khan hai tiếng, đang định bụng nói qua chuyện khác vui vẻ hơn, không biết làm sao lại tự nhiên hắt xì một cái. Cảnh Niệm liền quan tâm cởi áo khoác trên người, bước tới định khoác lên cho nàng. Ngọc Dao có chút ngượng ngùng đẩy tay từ chối, nói :“Sư phụ đang bị thương, cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn, vẫn nên giữ ấm thì hơn. Con bây giờ cũng sẽ trở về phòng, không cần dùng áo của người đâu.”

Chàng thoáng ngây người, cúi mắt nhìn áo khoác trên tay bị nàng đẩy trả lại, một hồi lâu mới đáp: “ Bây giờ, ngay cả áo choàng của ta nàng cũng không muốn khoác lên người ư?”

Trên mặt chàng vốn cũng chẳng biểu hiện gì là ủy khuất, nhưng nàng nghe vào tai liền cảm thấy có chút ủ rũ, giống như nàng để bụng chuyện chàng lừa gạt nàng thành đồ đệ chỉ vì muốn độ kiếp cho Dao Di, nảy sinh giận dỗi không muốn liên quan tới chàng nữa, thế nên hành động nàng từ chối quả dễ gây hiểu lầm rằng nàng là người hẹp hòi, ngập ngừng nhận lấy áo choàng từ tay chàng, nói : “ À, con cảm thấy ... ưm, hơi lạnh, khoát một chút cũng không sao.”

Sau khi được nghe Cảnh Niệm kể ra sự thật. Ngọc Dao cũng lờ mờ đoán rằng, sư phụ nhất định là đã có tình cảm đặc biệt với Dao Di, nên mới có thể bất chấp tất cả cải mệnh trời như thế. Thử hỏi, sao không phải Bắc Hải, Tây Hải, Đông Hải thần quân gì đó, tận trung với Dao Di nghịch thiên sửa mệnh đi? Tại sao chỉ có mỗi mình sư phụ dám làm như vậy?